Buổi học cuối cùng vào buổi chiều đã kết thúc.
Ôn Nguyễn nhìn lại, Hoắc Hàn Niên đã không còn ở trong phòng học, cô đến sân bóng rổ tìm anh, nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Cô đi về phía nhà vệ sinh nam.
Chắc chắn rồi!_cô đã thấy anh ở căn cứ bí mật của bọn con trai.
Anh cùng Tần Phóng, Minh Khải tựa vào hàng rào hút thuốc.
Dưới làn khói trắng xanh lơ lửng xung quanh, chiếc cằm nhẵn nhụi của anh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ ngỗ ngược và phóng túng khó tả.
Không có gì lạ khi nhiều cô gái bí mật đến đây để nhìn trộm họ hút thuốc.
Anh hít một hơi, đầu ngón tay cầm điếu thuốc buông thõng xuống, cổ tay đặt lên đầu gối đang uốn cong, đôi mắt dài, sâu và hẹp hơi nheo lại khi anh nhìn về phía phòng vệ sinh.
"Tới rồi!"
Ôn Nguyễn vuốt mái tóc lòa xòa trên má, chắp tay sau lưng, tiến về phía một vài chàng trai.
Khi Tần Phóng thấy cô đến, hắn ý thức tiến về phía Minh Khải, tạo khoảng trống cho Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn đi tới, dựa vào tường, ánh mắt sáng ngời nhìn thiếu niên cao gầy bên cạnh, "Cậu nên bớt hút thuốc đi.
"
Hoắc Hàn Niên bụm miệng, "Chậc chậc, còn chưa phải bạn gái, liền bắt đầu quản đến lão tử rồi?"
Tần Phóng và những người khác la ó ở một bên.
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn bọn họ không nói nên lời, "Đừng làm loạn, tôi không chỉ nói cậu ấy, các cậu cũng vậy, hút thuốc có hại cho sức khoẻ.
"
Hoắc Hàn Niên sắc mặt thay đổi, đôi mắt đen nhánh quét về phía Tần Phóng đầy sát khí, "Cút đi.
"
Tần Phóng cùng những người khác vừa cười vừa trêu chọc, "Ôi, hũ dấm bị lật rồi!"
Sau khi lỗ tai được khôi phục thanh tịnh, Hoắc Hàn Niên hai mắt thâm thúy nhìn Ôn Nguyễn, "Sao, cậu muốn làm bạn gái tôi?"
Ôn Nguyễn, "Tôi đến hỏi xem Mộc Tuyết sống ở đâu.
"
Nghe được lời nói của Ôn Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Hàn Niên trầm xuống, "Cậu muốn địa chỉ của cậu ấy làm gì? Tôi không có quan hệ gì đến cậu ấy!"
"Không phải việc của cậu, tôi còn có chuyện khác muốn hỏi cậu ấy.
"
Đôi mắt đen của Hoắc Hàn Niên sắc bén một chút, anh hít một hơi, một tay đặt lên trên đầu cô, cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, Ôn Nguyễn chưa kịp phản ứng đã phun ra một ngụm khói lên khuôn mặt cô, "Nào.
Chủ động tìm đến tôi, chỉ vì nữ sinh khác?"
Hành vi ác liệt như vậy, bị anh làm ra, lại mang nhiều phần du côn cùng cuồng dã.
Ôn Nguyễn mất cảnh giác trước làn khói thuốc, cô ho vài tiếng, có chút xấu hổ nguýt anh một cái.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trong mắt anh, cô đột nhiên lấy điếu thuốc từ tay anh, đẩy anh vào tường với tốc độ nhanh như chớp, cô và anh đổi vị trí cho nhau.
Dưới đôi mắt đen của anh, cô bắt chước dáng vẻ của anh mà hút một điếu thuốc, sau đó kiễng chân lên, từ từ thổi hơi thuốc vào mặt anh.
Đôi mắt anh chợt chìm xuống.
Bàn tay mảnh mai sạch như ngọc nâng lên véo lớp da mỏng sau gáy cô.
"Ngứa da rồi?"
Cô có lẽ là người duy nhất trên thế giới này dám làm điều này với anh.
Ôn Nguyễn hai mắt đẫm nước chớp chớp, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi mu bàn tay, " Anh trai, nói cho em biết đi!"
Cổ họng Hoắc Hàn Niên hơi lăn lộn, ngón tay anh bóp trên gáy cô hơi siết chặt, "Cmn, cậu ỷ vào việc tôi hiện tại không dám động vào cậu có phải hay không?"
Ôn Nguyễn kéo bàn tay đang véo gáy cô xuống, trả lại điếu thuốc trên tay, khẽ cười, "Ừ! Vậy thì sao?"
Tần Phóng (thằng cha nhiều chuyện) đang nhìn lén trong bóng tối há hốc mồm, Ôn Nguyễn thật kiêu ngạo!
Hoắc Hàn Niên nghiến răng dưới, anh nắm lấy Ôn Nguyễn, đẩy cô vào tường, cúi đầu, tiến đến gần cô.
Gió chiều thổi bay mái tóc gãy trên má cô, vài sợi lướt qua sống mũi cao, có chút ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng thổi đi, ghé sát vào tai cô nói bốn chữ.
.