Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn Ôn Nguyễn đang đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt mảnh mai như ngọc đó, lúc này vô cảm nhìn Chu Bân đang lăn lộn trên mặt đất để cứu mạng cô, đôi mắt nai tơ của Ôn Nguyễn híp lại, lộ ra một chút lạnh lùng, " Cậu vừa rồi cưỡng bách Mộc Tuyết, tôi đã quay lại video.
Nếu cậu thức thời, về sau cậu tốt nhất đừng dây dưa, nếu không thức thời, chúng tôi sẽ báo cảnh sát thấy!"
Chu Bân hai mắt đau đến mức sắp mù, làm sao có thể tới đồn cảnh sát nữa, che mặt khóc thảm thiết, "Cô,cô.
.
tôi chỉ muốn dọa cô ấy thôi, nhưng tôi thật sự sẽ không làm gì cô ấy đâu.
"
"Vậy cút ngay đi!"
Chu Bân che mặt vội vàng rời đi.
Ôn Nguyễn nhìn chằm chằm không chớp mắt, Mộc Tuyết tựa hồ có chút sợ hãi khẽ nhíu mày, Ôn Nguyễn nói "Cậu không sao chứ?"
Cô xoay người, thay Mộc Tuyết sửa sang lại nút áo, đỡ cô lên.
Mộc Tuyết nhìn Ôn Nguyễn với làn da trắng như tuyết, nét mặt thanh tú, hơi thở ngừng lại trong giây lát.
Thực ra cô cũng rất xinh đẹp, nhưng khí chất Nữ Vương vừa lộ ra của Ôn Nguyễn là thứ cô không có.
Đối mặt với việc làm xấu xa của Chu Bân, cô chỉ biết ôm mặt khóc, nếu không có Ôn Nguyễn, cô thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Những giọt nước mắt trong mắt Mộc Tuyết liền trượt ra.
Ôn Nguyễn không thích nhất là nhìn thấy mỹ nhân khóc, thấy Mộc Tuyết khóc không ra hơi, đành phải để cô ấydựa vào mình, bàn tay trắng gầy nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô ấy.
“Được rồi, rốt cuộc không phải là không có chuyện gì rồi sao?” Ôn Nguyễn nhẹ giọng nói.
Mộc Tuyết khóc một hồi mới ngăn được nước mắt, cô tựa vào vòng tay của Ôn Nguyễn, chợt nhận ra Ôn Nguyễn không khó chịu như Liễu Khả nói.
“Tôi đưa cậu về!” Ôn Nguyễn đỡ Mộc Tuyết dậy.
Bố mẹ Mộc Tuyết bận công việc và cô ở nhà một mình gần như cả năm.
Cô mời Ôn Nguyễn vào biệt thự.
Rót một tách trà cho Ôn Nguyễn, cô có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu không sống trong khu này, sao lại ở đây?"
Ôn Nguyễn cầm tách trà nhấp một ngụm, "Tôi muốn biế cây trâm cậu bán cho Hoắc Hàn Niên kia rốt cuộc ở đâu mà có?"
Mộc Tuyết sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Người hầu nhà tôi trước đây là dì Dung đã bán nó cho mẹ tôi.
Dì Dung nói là do chủ cũ đưa cho!"
Không thể nào!
Cây trâm là món đồ mẹ cô yêu thích, sao có thể giao cho một người hầu?
"Cô có địa chỉ nhà hay thông tin liên lạc của dì Dung đó không?"
Mộc Tuyết khẽ cắn đầu ngón tay, "Người hầu trong nhà đều có thông tin, cậu chờ, tôi đi tìm.
"
Hơn mười phút sau, Mộc Tuyết có một địa chỉ.
"Cách đây ba năm, Dì Dung đã từ chức.
Tôi không biết di ấy đã chuyển đi chưa.
"
Ôn Nguyễn cười gằn, " Mặc kệ có chuyển hay không, tôi điều rất cảm ơn cậu.
"
Nhìn thấy nụ cười của Ôn Nguyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tuyết đỏ bừng, "Tối nay muốn nói lời cảm ơn, là tôi mới phải!"
!
Sau khi Ôn Nguyễn về nhà, cô hỏi bà nội về dì Dung.
Bà nội kể rằng dì Dung trước đây là người hầu hạ cho mẹ cô.
Dì Dung đã bỏ đi.
Cuối tuần Ôn Nguyễn định đến thăm dì Dung, cô muốn tìm hiểu xem năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng xong tiết học, Ôn Nguyễn cùng Kiều Nhiễm chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, còn chưa kịp đứng dậy, liền nghe được đằng sau phòng học, truyền đến một trận âm thầm ồn ào.
"Niên Ca, Mộc Tuyết là tới tìm cậu a?"
"Má ơi, cậu ấy thế mà còn mua hoa tươi buộc gấu nhỏ!"
"Gan cũng quá mập đi, trắng trợn đến đây nạy Ôn Tiểu tiên nữ ra góc tường!".