Liễu Thục Oánh định gọi cho Diệp Uyển Uyển thì Diệp Uyển Uyển đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Cô cúi đầu bước vào, giọng nói nức nở, "Bà nội, mẹ, Nguyễn Nguyễn.
"
Ôn Nguyễn trong nội tâm giễu cợt.
Liễu Thục Oánh từ nhỏ đã dạy cho Ôn Nguyễn rằng không cần phải làm nũng như con gái của một gia đình giàu có.
Kết quả là, cô ấy bị biến thành một cô gái ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch không có não, và con gái riêng của bà ấy, trong mắt người ngoài, là một cô gái tiểu thư thanh lịch và dịu dàng.
Trước kia Ôn Noãn thực sự coi Diệp Uyển Uyển như em gái, sẽ chia sẻ mọi điều tốt đẹp với cô, cô chưa bao giờ biết con người ta lại tham lam như vậy!
“Vừa về đến nhà đã khóc sướt mướt là cho ai nhìn?” Đối mặt với Diệp Uyển Uyển, bà nội Ôn không có nữa điểm thương xót.
Diệp Uyển Uyển đưa những ngón tay trắng nõn gầy guộc lên lau nước mắt trên mặt nhẹ nhàng, vẻ mặt bất bình và nhẫn nhịn, "Bà nội, con không biết đã xúc phạm đến Nguyễn Nguyễn ở chỗ nào, em ném con ở cổng trường, không cho con cùng ngồi xe về.
Bà nội đưa tay ôm Ôn Nguyễn, không thích dáng vẻ giả tạo của Diệp Uyển Uyển, "Đó là xe tôi tặng cho nó, nó có thể chở ai là tùy ý, có chút chuyện nhỏ, đáng phải nói với gia đình tôi? "
Diệp Uyển Uyển và Liễu Thục Oánh đều hơi biến sắc.
Ở Ôn gia, điều mà Liễu Thục Oánh không thích nhất chính là bà nội Ôn, quả thực không công có nữa điểm công bằng của các vị trưởng lão.
"Người không được nói như vậy, Uyển Uyển và Nguyễn Nguyễn cùng nhau đi học, là Cẩm Chương đồng ý.
"
Bà nội Ôn cau mày, vừa định nói gì đó, Ôn Cẩm Chương từ phòng làm việc trên lầu hai đi xuống.
Ôn Cẩm Chương chưa đầy bốn mươi, dáng người cao thẳng, nho nhã.
"Nguyễn Nguyễn, Uyển Uyển đã trở lại.
"
Ôn Nguyễn nhìn lại hướng Ôn Cẩm Chương, mũi chua xót, hai mắt không khỏi đỏ lên, "Ba.
"
Diệp Uyển Uyển nhìn Ôn Nguyễn sắp khóc, nghĩ cô muốn phàn nàn trước, nước mắt liền rơi xuống, " Chú Ôn.
"
Mặc dù Diệp Uyển Uyển không phải là con ruột của Cẩm Chương, nhưng Diệp Uyển Uyển từ nhỏ đã học giỏi, đối xử lễ phép, không kiêu ngạo nên Ôn Cẩm Chương vẫn rất thích và yêu thương cô.
Đối với Ôn Nguyễn, Ôn Cẩm Chương đương nhiên cũng yêu thương cô, nhưng là cô quá không nghe lời, dần dần khiến ông có chút thất vọng.
"Có chuyện gì vậy, cả hai đứa nhỏ đều khóc?"
Liễu Thục Oánh bước đến gần Ôn Cẩm Chương, khoác tay ông, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì lớn, sau khi tan học Nguyễn Nguyễn không đợi Uyển Uyển cùng nhau trở về, Uyển Uyển hỏi Nguyễn Nguyễn vài câu, nên cả hai đã khóc.
"
Sau đó quay sang Diệp Uyển Uyển giọng trách móc : "Uyển Uyển, còn không xin lỗi Nguyễn Nguyễn sao? Bà nội đưa xe cho Nguyễn Nguyễn, con có tư cách để ngồi hay không!"
Ôn Nguyễn nhìn Liễu Thục Oánh, bà công khai bênh vực cô, nhưng âm thầm hãm hại cô, Ôn Nguyễn khẽ hạ xuống hàng mi dày và mảnh, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo u ám.
Ôn Cẩm Chương luôn chú ý đến sự công bằng, ông đã chấp nhận Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển, hai mẹ con họ bước vào Ôn gia, và tự nhiên sẽ đối xử với họ như người một nhả, Nguyễn Nguyễn không để Diệp Uyển Uyển ngồi vào xe, đó là chống lại cha mình.
"Nguyễn Nguyễn, con lại làm ra vẻ đại tiểu thư rồi sao? Hôm nay là con làm sai, con là người nên xin lỗi, không phải Uyển Uyển!"
Bà nội ôm Ôn Noãn trong tay, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Cẩm Chương, bà tức giận trừng mắt về phía Ôn Cẩm Chương, "Nguyễn Nguyễn còn chưa giải thích, con đã chiếu định tội nó, con làm cha như vậy sao?"
Ôn Cẩm Chương nhíu mày, "Mẹ, đứa nhỏ không thể quá nuông chiều, nhìn nó hư hỏng như thế nào rồi.
".