Ôn Nguyễn kinh ngạc.
Chú ghét ba cô?
Ôn Nguyễn chớp mắt nghi ngờ, "Ba, tại sao chú lại ghét ba?"
Nghĩ đến chuyện ngày xưa, Ôn Cẩm Chương cảm thấy có chút phiền muộn, ông ấn huyệt thái dương đau đớn, đối với Ôn Nguyễn nói: "Có một số chuyện, khi con lớn lên, ba sẽ nói cho con biết.
"
Ôn Nguyễn chưa hiểu thấu đáo.
Khi cô nhìn lên, cô thấy khe cửa phòng ngủ của bà có một bóng người lẻn qua.
Ôn Nguyễn đứng dậy xuống bếp xem thuốc của bà, đun xong đem vào phòng.
Trung y viện còn có chuyện phải làm, Ôn Cẩm Chương đi bệnh viện.
Ôn Nguyễn cho bà nội uống thuốc xong, dường như nghĩ ra điều gì đó, cô ghé vào tai bà nói một kế hoạch của riêng mình.
Bà nội nhìn Ôn Nguyễn thông minh, xảo quyệt như tiểu hồ ly, sờ sờ đầu của cô.
"Chỉ cần chúng ta người một nhà cùng một chỗ, tâm nhất trí, hai mẹ con kia, đời này không thể tiến vào cửa nhà chúng ta!"
Ôn Nguyễn gật đầu, "Bà ơi, chúng ta cứ theo kế hoạch.
"
!
Sau khi bà ngủ say, Ôn Nguyễn về phòng.
Nhìn thấy trên giường chất đầy quần áo, cô chợt như nghĩ ra điều gì, vỗ mạnh vào đầu.
Hỏng bét!
Ôn Nguyễn thấy điện thoại di động của mình có vài cuộc gọi nhỡ.
Nhưng nó không phải do Hoắc Hàn Niên gọi.
Anh cũng không gửi Wechat và tin nhắn cho cô.
Tim Ôn Nguyễn đập loạn xạ, vội gọi anh.
Nhắc nhở, tắt máy.
Đã tám giờ tối rồi, anh hẹn vào buổi chiều, nhưng chắc giờ này anh tưởng cô đã lỡ hẹn đúng không?
Ôn Nguyễn nhìn bầu trời bên ngoài, lòng luôn hướng về bà nội, không biết bên ngoài trời đã mưa từ lúc nào.
!
Dưới cây cầu vượt.
Đây là nơi mà lần đầu tiên Hoắc Hàn Niên gặp Ôn Nguyễn.
Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen và một chiếc quần jean sẫm màu.
Mái tóc đen mềm che trán hôm nay đã được chải chuốt và chải nhẹ lên để lộ ra vầng trán đẹp trai và sạch sẽ.
Sau khi lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đường nét càng rõ ràng.
Tần Phóng, Minh Khải và một vài người đã cùng anh nảy ra rất nhiều ý tưởng lãng mạn.
Nhưng anh không chọn bất kỳ thứ nào trong số đó.
Vẫn chọn nơi lần đầu tiên hai người nhìn thấy nhau.
Tựa vào chiếc cột dưới gầm cầu vượt, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, cắn môi rồi châm lửa.
Từ bốn giờ chiều cho đến sáu giờ chiều.
Cô không đến.
Anh từ từ thở ra một làn khói, đôi mắt đen khẽ nheo lại.
Đường quai hàm căng lên, lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Từ sáu giờ đến tám giờ.
Mưa trên trời, rơi rồi tạnh, tạnh rồi rơi.
Anh lấy điện thoại ra liếc nhìn, pin chỉ còn %, anh mím chặt môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng dập tắt điếu thuốc vừa châm vài nhát.
Cũng không quay đầu lại rời đi!
!.
Ôn Nguyễn đích thân lái xe đến dưới gầm cầu vượt.
Mưa vẫn rơi, Ôn Nguyễn đẩy cửa xe vội vàng xuống xe.
Dưới gầm cầu vượt không có bóng dáng của Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn nhìn quanh và thấy một số tàn thuốc trong thùng rác không xa nơi anh đã ngồi trước đó.
Nhặt một cái lên, Ôn Nguyễn liếc nhìn.
Đó là nhãn hiệu mà Hoắc Hàn Niên thường hút.
Chắc anh đã đợi ở đây rất lâu rồi đúng không?
Không chờ đến khi cô đến, anh cũng không gọi điện thoại, hẳn là thất vọng, thất vọng cùng đau khổ!
Ôn Nguyễn không nói dối anh, thời cấp ba cô không muốn yêu, ít nhất trong khoảng thời gian này cô không muốn yêu, nhưng cô cũng không muốn làm tổn thương anh!
Nếu anh muốn một lời hứa, cô có thể đưa nó cho anh ta!.