Lăng Phỉ Nhi sắc mặt thay đổi, " Cậu nói bậy bạ gì đó, tôi không đăng!"
Lăng Phỉ Nhi nâng cằm, trong mắt mang theo chút châm chọc, "Ý cậu là cậu chưa từng nói như vậy?"
Ôn Nguyễn cong môi nở nụ cười, "Tôi đã nói như vậy.
"
"Có vẻ như bài đăng không phải là tin đồn, Ôn Nguyễn Không nói rõ ràng là mọi người sẽ cười nhạo nha! Không chỉ có cậu, mà ban , chủ nhiệm lớp cùng bạn học, đều bị các lớp khác cười nhạo!
"Là một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo.
"
Lăng Phỉ Nhi vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng nổ vang.
Hoắc Hàn Niên đang chơi game ném điện thoại trên bàn làm việc, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng quét về phía Lăng Phỉ Nhi, "Cô còn đứng ở đây bao lâu nữa?"
Lăng Phỉ Nhi sửng sốt.
Nhìn vào cặp lông mày và đôi mắt thù địch, chán ghét của anh, một cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Anh ta, anh ta đang nói chuyện với cô?
Lăng Phỉ Nhi từ trước đến nay đều kiêu căng ngạo mạn, hầu hết nam sinh trong lớp đều xoay quanh cô, chưa có ai sát hại hay bỏ bê cô, nhưng Hoắc Hàn Niên thì có cả hai.
Trong mắt cô có một tia nước, lông mi khẽ run lên, "Hoắc Hàn Niên, cậu đang nói tớ sao?"
Nhìn Lăng Phỉ Nhi sắp khóc, Hoắc Hàn Niên không có biểu hiện thương cảm, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút đi.
"
Đôi môi mím chặt của Lăng Phỉ Nhi khẽ run lên, cô đang cầm sách bài tập, nước mắt không kìm được rơi xuống, giậm chân nói: “Hoắc Hàn Niên, cậu thật quá đáng!” Nước mắt chảy ròng ròng.
Ôn Nguyễn ghé vào trên bàn học, cái đầu nhỏ hướng cái bàn Hoắc Hàn Niên tới gần.
Cô nửa bên mặt ép trên cánh tay, lộ ra ngoài nửa bên mặt, da thịt trắng hơn tuyết, khóe môi cắn câu, lúm đồng tiền chợt hiện, trên thân mang theo nhàn nhạt mùi thơm ngát, đem đôi mắt sóng biếc nhộn nhạo nhìn anh, " Thì ra cút đi chính là thần chú của cậu a!"
Hoắc Hàn Niên đầu lưỡi chống đỡ sau đó sắc mặt âm trầm liếc nhìn cô, "Cậu đối với tôi như thế cũng vô dụng!"
Ôn Nguyễn bị anh ngăn cản một lần.
Có phải là tờ giấy lần trước để anh hiểu lầm lớn rồi?
Cô bây giờ làm gì, anh đều cảm thấy cô là đang dùng mỹ nhân kế?
Ôn Nguyễn đem tóc rơi vào trên vai đẩy ra sau lưng, chớp chớp lông mi cánh bướm, "Tôi không có nói thế.
" Cuối cùng, lại nhỏ giọng lầu bầu một câu, "Lúc tôi nói bộ dáng không phải như thế này.
"
Hoắc Hàn Niên hàm dưới bỗng nhiên căng cứng, hắn cầm điện thoại di động lên, mí mắt đều chẳng muốn nhấc một chút.
Khoé hàm trơn bóng mạnh mẽ của Hoắc Hàn Niên đột nhiên siết chặt, anh bắt máy, cũng không thèm nhấc mi lần nữa.
Không biết qua bao lâu, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên bên tai , "Học sinh Hoắc ! Điện thoại của cậu bị lộn ngược.
" :))))
Hoắc Hàn Niên cất điện thoại di động, vẻ mặt thất thần rời khỏi chỗ ngồi.
Chuông vào lớp vang lên, cô giáo bước vào, liền nhìn thấy nam tử cao gầy từ phía sau đi ra, "Hoắc Hàn Niên, em đi đâu vậy?"
Anh dường như không nghe thấy lời của cô, đôi chân thon thả của anh đã bước ra vài bước lớn.
Minh Khải ngồi ở phía sau đáp: "Thưa cô, cậu ấy có việc gấp, đi toilet.
"
Cô cau mày và hoàn toàn thất vọng với đám học sinh đáng thương này, những người này trong tương lai cũng sẽ chỉ biết dựa vào cha mẹ để tồn tại.
Sau khi người đầu tiên ra khỏi lớp, giáo viên bước ra khỏi lớp và quay trở lại văn phòng.
Chủ nhiệm ban Chu Lệ Bình nhìn cô cười nói: " Cô Lý, nghe nói Ôn Nguyễn lớp cô dọa sẽ lọt vào tốp ba của trường trong kỳ thi tháng này.
Chúc mừng! Cô đã giảng dạy nhiều năm như vậy, và cuối cùng đã đào tạo ra được một học sinh xuất sắc! ".