Tần Phóng rõ ràng cảm giác được không khí chung quanh như đóng băng mấy lần.
Tần Phóng muốn gọi Ôn Nguyễn lại, nhưng Hoắc Hàn Niên dường như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, duỗi chân dài ra, đá hắn một cái.
Tần Phóng thực sự là một con chó trung thành.
Ôn Nguyễn không nhìn Hoắc Hàn Niên, liên quan gì đến hắn?
Hắn sợ bị Hoắc Hàn Niên đánh nên không dám gọi Ôn Nguyễn!
“Đến đây, chơi tiếp thôi.
” Tần Phóng gãi gãi da đầu, cố gắng làm nhẹ tâm trạng.
Hoắc Hàn Niên đứng thẳng người, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, ném về phía sau, sau đó rời đi, không nhìn lại.
Thẩm Bác Vũ, "Cậu ấy bị sao vậy? Lại là dáng vẻ mưa gió nổi lên!"
Minh Khải nhún vai, "Tôi đoán không có đối thủ trên sân, vì vậy nên cậu ta tâm trạng không tốt!"
Tần Phóng nhìn hai người, cười cười, không nói gì.
Cho dù bị đánh chết, hắn cũng không dám nói Niên Ca bị Ôn Nguyễn làm lơ, quần áo xốc xếch lộ ra cơ bụng, nhưng Ôn Nguyễn không nhìn thấy, thật quá mất mặt!
!
Từ xa, Ôn Nguyễn đã nhìn thấy Diệp Khuynh Ngữ từ cổng trường bước vào.
Học sinh mỹ thuật không cần mặc đồng phục, cô mặc váy dài màu đỏ, dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài dày xoăn như rong biển, cô như một đóa hoa khi lớn lên sẽ nở hoa rực rỡ.
Nước mắt Ôn Nguyễn cố kìm được lại rơi khi nghĩ vài tháng nữa, bông hoa rực rỡ ấy sẽ biến mất.
Cô sẽ không để bi kịch xảy ra!
Diệp Khuynh Ngữ cũng nhìn thấy Ôn Nguyễn, trên mặt cũng không trang điểm nặng nề xấu xí nữa, tóc được duỗi thẳng nhuộm đen, mặc áo sơ mi và váy đi học, trắng nõn chỉnh tề, gọn gàng, giống như một nàng thần tiên không bám bụi trần.
Diệp Khuynh Ngữ nhẹ câu môi đỏ mọng, cô đã không còn nghe lời Hoắc Cảnh Tử răm rắp nữa sao?
Ôn Nguyễn lao đến Diệp Khuynh Ngữ, vươn cánh tay mảnh khảnh, ôm lấy Diệp Khuynh Ngữ.
"Ngữ nhi, thực xin lỗi, trước đây tớ không nên nghi ngờ cậu, cũng không nên nói những lời xấu xa kia với cậu!"
Diệp Khuynh Ngữ nhìn đôi mắt nai tơ lấp lánh giọt nước của Ôn Nguyễn, rất muốn đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô, nhưng đi đến nửa đường lại rụt lại.
Diệp Khuynh Ngữ đẩy Ôn Uyển ra, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, "Ôn Noãn, cậu đi nói chuyện với Diệp Uyển Uyển đi, dù sao cậu chỉ tin lời cô ấy nói!"
Diệp Khuynh Ngữ nhướng mày, một loại hoạt bát mê hoặc, tuy rằng tức giận nhưng cũng không có đẩy Ôn Nguyễn quá mạnh.
Ôn Nguyễn biết cô vẫn còn giận mình, nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến cô.
Ôn Nguyễn nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Diệp Khuynh Ngữ lắc lắc, "Tớ sai rồi, cho tớ thêm một cơ hội được không?"
Ôn Nguyễn trời sinh mềm mại ngọt ngào, hành động ôn nhu làm cho lòng người tan chảy, Diệp Khuynh Ngữ mềm lòng từ lâu, nhưng cô biết mình không dễ dàng tha thứ cho cô gái nhỏ này.
Khi cô tiết lộ với Ôn Nguyễn rằng Diệp Uyển Uyển và Hoắc Cảnh Tử có mối quan hệ mập mờ, Ôn Nguyễn không những không tin mà còn nói cô nghi thần nghi quỷ, làm cô tức giận đến không chịu được!
Cô nếu dễ dàng tha thứ cho Ôn Nguyễn, đến khi Diệp Uyển Uyển cùng Hoắc Cảnh Tử dỗ vài câu, lại không biết nam, đông, bắc, tây.
“Không.
” Diệp Khuynh Ngữ kéo tay Cố Nguyễn ra, mủi lòng mà đi về phía trước.
Ôn Nguyễn nhìn bóng lưng thon thả xinh đẹp của Diệp Khuynh Ngữ, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Ngữ nhi, tớ sẽ cho cậu xem sự thay đổi của tớ!"
Cách đó không xa, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bóng dáng Ôn Uyển thanh tú như ngọc.
Trong bóng tối có một cỗ lửa giận không thể bỏ qua.
Dù là nam hay nữ, cô đều như thế này?
Vì vậy, anh không phải là người đặc biệt?.