Lăng Phỉ Nhi nhìn thấy Giang Thắng bộ dáng thất sắc, trong lòng lại trở nên kích động cùng mong đợi.
Dường như Ôn Nguyễn không đi thi đấu, vì sợ làm chuyện lén lúc trong phòng thay đồ với Giang Thắng.
Sợ bị phát hiện, cô cố tình ra ngoài trước.
Giang Thắng toàn thân có vết cào cấu, để xem lần này Ôn Nguyễn còn thế nào giảo biện!
Lăng Phỉ Nhi đưa Văn Nhân vào phòng thay quần áo.
Thấy vậy, hiệu trưởng và chủ nhiệm không còn cách nào khác là bước vào.
Hương trong cơ thể Giang Thắng còn đang lưu luyến, hắn gần như không kiềm chế được mà lao thẳng về phía Liễu Thục Oánh, người cách hắn gần nhất.
Hắn có chút thất thần nhìn không ra mặt Liễu Thục Oánh, chỉ biết bà là nữ nhân.
Kết quả là hắn đã bị Ôn Cẩm Chương đá đi trước khi hắn có thể chạm vào Liễu Thục Oánh!
Cơ thể hắn đập vào tủ, cơn đau dữ dội khiến hắn tỉnh lại một chút.
Liễu Thục Oánh bị Giang Thắng làm cho hoảng sợ, bà tựa vào trong cánh tay của Ôn Cẩm Chương, run giọng nói: " Cẩm Chương, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian dẫn Nguyễn Nguyễn đi thôi!"
Rốt cục, Liễu Thục Oánh nhìn về phía Tiêm Ảnh trong góc, " Nguyễn Nguyễn, là tên xã hội đen này miễn cưỡng con, con chính là không nguyện ý? Đừng sợ, dì cùng ba con sẽ thay con làm chủ!"
Một nhóm người đi vào cửa, đưa mắt nhìn nhau.
Từ góc độ của bọn họ, cũng không thể nhìn thấy thân ảnh bên trong.
Liễu Thục Oánh thấy thân ảnh bên trong dùng khăn tắm đem mình che phủ càng chặt, bà hướng cô đi đến, "Nguyễn Nguyễn, đừng sợ, dì sẽ bảo hộ con.
"
" Dì Liễu, con không sao, dì vì sao phải bảo vệ con?"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ cửa, Ôn Nguyễn theo sau chủ nhiệm bước vào.
Liễu Thục Oánh đột ngột quay lại, nhìn thấy Ôn Nguyễn đang cười ở ngoài cửa, trong đầu thoáng chốc chốc lại ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ôn Nguyễn sao lại ở ở bên ngoài?
Liễu Thục Oánh còn không kịp phản ứng, Ôn Cẩm Chương liền sải bước đi đến trước mặt Ôn Nguyễn.
Nguyên bản ông sắc mặt u ám đã tốt lên rất nhiều, ông ôm bờ vai mảnh khảnh của Ôn Nguyễn, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lộ ra một chút nhẹ nhõm, "Nguyễn Nguyễn, con vừa rồi không phải ở trong phòng thay quần áo sao?"
Ôn Nguyễn gật đầu, "Con về ký túc xá thay quần áo.
"
Lăng Phỉ Nhi nghe được lời Ôn Nguyễn, có chút mở to hai mắt, "Mặc dù vậy, nhưng cậu không có đi tham gia tranh tài bơi lội, hẹn Giang Thắng tại phòng thay quần áo, làm chuyện không thể lộ ra ngoài, vết cào trên người Giang Thắng chính là bằng chứng!"
Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đồng thời nhìn về phía Ôn Nguyễn, đang định nói gì đó thì Ôn Cẩm Chương vừa mở miệng, ánh mắt quét về phía Lăng Phỉ Nhi, giọng nói uy nghiêm, "Cô đang nói cái gì? Con tôi đã tham gia cuộc thi rồi, hiện tại còn đứng vị trí thứ nhất trong cuộc thi! "
Lăng Phỉ Nhi cùng Văn Nhân lại một lần nữa sững sờ.
Ôn Nguyễn tham gia thi đấu, về ký túc xá thay quần áo, vậy người ở cùng Giang Thắng là ai?
Liễu Thục Oánh nhìn lướt qua Ôn Nguyễn ngoài cửa, rồi lại nhìn thân ảnh trong góc.
Trước đây bà cho rằng thân ảnh này là Ôn Nguyễn, đầu bù tóc rối quấn khăn tắm, thậm chí không nghĩ tới ai khác.
Nhưng khi nhìn kỹ, nước da của cô đột nhiên thay đổi đáng kể.
Không, không thể nào!
Rốt cuộc, Liễu Thục Oánh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bây giờ bà nhất định không được để cho hiệu trưởng và bọn họ biết người đứng trong góc là Uyển Uyển.
Liễu Thục Oánh đang định nói gì đó thì Ôn Nguyễn bước vào tủ thay đồ, cô cầm túi của mình lên liếc mắt nhìn trong góc khuất một cái, có vẻ ngoài ý muốn, "Này, trong góc khuất kia sao lại có người?".