Nước mắt Diệp Uyển Uyển rơi càng lúc càng dữ dội, như thể bị oan ức.
"Giang Thắng công khai tỏ tình với Nguyễn Nguyễn cách đây không lâu, còn suýt nữa tranh giành con bé, hiệu trưởng, thầy hẳn cũng biết điều đó.
"
Hiệu trưởng liên tục gật đầu.
Ôn Nguyễn yên lặng đứng ở một bên, đối mặt với việc Diệp Uyển Uyển lên án, không có thẹn quá hoá giận biện hộ cho mình.
Bình tĩnh, bộ dáng nhu thuận, cũng không giống một học sinh xấu.
Hiệu trưởng không lập tức chất vấn Ôn Nguyễn, mà là nhăn lại hỏi Giang Thắng, "Giang Thắng, là ai để cậu đến phòng thay quần áo của nữ sinh?"
Sau khi Giang Thắng bị Ôn Cẩm Chương đá, toàn thân trở nên tỉnh táo.
Hắn cũng biết mình bị trúng kế Ôn Nguyễn.
Giang Thắng trong mắt lóe lên tia hung ác cùng nham hiểm, rũ mắt xuống, đối với hiệu trưởng nói: "Là Ôn Nguyễn hẹn tôi tới đây.
"
"Đoạn thời gian trước, tôi từng thổ lộ với cô ta, Isa rất nhiều người đều biết tôi thích cô ta, lần này hẹn tôi tới, tôi còn cao hứng hồi lâu.
" Giang Thắng nói, nhặt lên trên mặt đất quần của mình, một bên mặc vào, một bên lấy ra một tờ giấy.
"
"Hiệu trưởng, nhìn xem, đây là tờ giấy Ôn Nguyễn gửi cho tôi!"
Hiệu trưởng tiếp nhận tờ giấy, phía trên xác thực viết đại hội thể dục thể thao cùng ngày hẹn Giang Thắng đến Isa hẹn hò cùng nội dung, kí tên cũng là hai chữ Ôn Nguyễn.
Trưởng khoa giáo dục không nhận ra nét chữ của Ôn Nguyễn, vì vậy ông đã đưa cho đến cho Ôn Cẩm Chương "Ôn viện trưởng, ông xem một chút, đây là chữ viết của Ôn Nguyễn đúng không?"
Ôn Cẩm Chương cau mày khi nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy.
Nhìn qua, đúng là chữ của Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn cũng đi qua, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, quả thực bắt chước được khá nhiều.
Nếu không phải bản thân cô, thật khó phân biệt thật giả.
Thảo nào Diệp Uyển Uyển và Giang Thắng không biết sợ là gì!
Diệp Uyển Uyển lau nước mắt trên mặt, run giọng hỏi: "Nguyễn Nguyễn, không biết chị đã xúc phạm em ở chỗ nào, nhưng em muốn hủy đi sự trong trắng của chị! Nếu không phải hương trong người Giang Thắng khiến hắn chưa tới mức mất hoàn toàn đi lý trí, nếu không phải chị ra sức chống cự, em có biết, chị hôm nay sẽ gặp phải chuyện gì không?"
Liễu Thục Oánh không chỉ trích Ôn Nguyễn, mà nhìn Ôn Cẩm Chương nói, " Cẩm Chương, tôi làm bạn tại bên cạnh ông nhiều năm, không danh không phận, ta từ đầu đến cuối vui vẻ chịu đựng, Nguyễn Nguyễn khi còn bé là tôi chăm sóc đến lớn, tôi không cầu nó xem tôi như mẹ ruột mẹ, nhưng tôi một mực thương nó so với Uyển Uyển còn nhiều hơn! Gần đây nó lại nhiều lần nhằm vào Uyển Uyển, tôi một mắt nhắm một mắt mở liền bỏ qua, nhưng hôm nay sự tình này, đã đụng phải đến giới hạn của người làm mẹ như tôi rồi!"
Hiệu trưởng phẫn nộ nói: "Cô Liễu, cô yên tâm, trường chúng tôi sẽ nghiêm túc xem xét vấn đề này!"
Ôn Cẩm Chương sắc mặt trầm xuống, cau mày nhìn Ôn Nguyễn, sắc bén hỏi: "Con viết thư cho Giang Thắng?"
Ôn Nguyễn đầu mũi đột nhiên chua xót.
Sau kỳ thi vừa rồi, ba vẫn chưa tin cô hoàn toàn.
Ôn Nguyễn biết trước đây cô kiêu ngạo, tự cao tự đại, phụ lòng tin tưởng của ông, thêm vào đó mảnh giấy bắt chước nét chữ của cô quá giống, ba cô nghi ngờ là chuyện bình thường nhưng trong lòng cô vẫn hơi nhói lên.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đi tới chỗ Giang Thắng đang ngồi dưới đất, trịch thượng nhìn hắn, " Cậu không phải là người duy nhất tỏ tình với tôi, ngày cậu tỏ tình, rõ ràng là tôi đã từ chối cậu! Hẹn hẹn hò ở phòng thay quần áo nữ của trường, đầu óc tôi bị thủng lỗ à?"
Giang Thắng, "Cô bảo tôi tới phòng thay quần áo nữ, là bởi vì cô đã nói, cô thích hẹn hò ở nơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, còn muốn để tôi là người đầu tiên nhìn thấy cô mặc vào áo tắm!"
“Ồ?” Ôn Nguyễn nhẹ nhàng cong cong môi dưới, “Vậy tôi cũng có cái tốt, để mọi người cùng xem một chút!.