Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công

chương 52: đại sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đôi mắt Tạ Tuấn phiếm nước nhìn Sóc Phong. Sóc Phong thu liễm khẩn trương, cũng lẳng lặng nhìn Tạ Tuấn.

“Hắn rất giống công tử.” Sóc Phong nói.

Thần kinh căng thẳng của Tạ Tuấn đột nhiên được thả lỏng, một khắc kia, hắn là đang trông mong điều gì? Hắn thế nhưng lại chờ đợi cái đáp án vớ vẩn kia, bất quá chỉ vì một thân ảnh quen mắt.

Tạ Tuấn cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều rồi, người đã chết sao có thể sống lại? Phụ mẫu hắn còn có chút si ma, nhưng hắn không giống như vậy, hắn có lý trí.

Tạ Tuấn cáo từ rời đi, Sóc Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, trấn định một chút rồi đi vào phòng, thời điểm nhìn Tạ Trản liền lộ ra một nụ cười đắc ý: “Tạ đại công tử bị ta lừa đi rồi.”

Tạ Trản nhìn Sóc Phong cười ôn hòa.

Bên trong thiền phòng một mảnh im ắng, hai người ngồi trên đệm hương bồ, mặt đối mặt nhìn nhau, không nói lời nào, chỉ có đàn hương phiêu lãng.

Qua hồi lâu, tăng nhân mặc áo cà sa mở miệng đầu tiên: “Bệ hạ thật sự tính toán như thế?”

“Hắn không nên sống như một cái bóng, ta muốn để hắn sống dưới ánh mặt trời, thế nhưng triều thần cố chấp thủ cựu, dù cho ta để hắn thăng quan tiến tước, bọn họ ngược lại sẽ càng khinh thường hắn. Nhưng là các triều thần đều có một điểm chung, đó là tín ngưỡng Phật pháp.” Hoàn Lẫm nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, đây vẫn là biện pháp tốt nhất.”

Khởi tử hoàn sinh, triều thần sẽ nói y là yêu nghiệt.

Nhưng mà yêu nghiệt, theo một cách nào đó, có lẽ là ý chỉ của trời cao, mệnh không nên tuyệt, cho nên y mới trọng sinh.

Cả đời trước, A Trản đều sống trong lời đàm tiếu của thiên hạ, thẳng cho đến khi chết đi cũng không thoát khỏi. Tội danh của A Trản là do hắn dựng nên, cho nên hắn sẽ đi hóa giải hết thảy.

Đôi tay Hoàn Lẫm dần dần nắm thành quyền, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định.

Lễ tế thiên lần này chính là cơ hội tốt nhất, trong đại điển tế thiên, lấy ý chỉ Thần Phật, để A Trản xuất hiện trước mặt thiên hạ bá tánh…

Sau khi rời khỏi thiền phòng, Hoàn Lẫm liền đi đến phòng A Trản, bên trong không có ai, hắn bước vào phòng, lẳng lặng ngồi trên ghế trong chốc lát, xung quanh tựa hồ còn lưu lại hơi thở của A Trản. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, một cỗ hơi thở an bình dừng lại trong lòng hắn, làm hắn không khỏi mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.

Tạ Trản ở bên trong Tê Hà tự đi dạo khắp nơi. Hoàng đế tế thiên, khách hành hương trong chùa ít hơn rất nhiều, thoạt nhìn phá lệ an tĩnh. Tiết trời đã gần vào thu, ở niên đại này, mọi người đều tín ngưỡng Phật giáo, nhưng y không tin.

Những người bất hạnh thường sẽ đi hai con đường hoàn toàn bất đồng, một loại là trầm luân trong tín ngưỡng, đây là khuất phục; loại còn lại là không tin, bởi vì không cam lòng. Tạ Trản chính là loại thứ hai.

Nhưng mà, đương lúc y đang đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, trong lòng bình lặng yên ổn, Tạ Trản cảm thấy mình sai rồi.

Không biết đi đến trong sân nào của chùa, bước chân Tạ Trản đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy một người ngồi trên ghế cách đó không xa. Người nọ một thân áo cà sa, ngồi dưới ánh hoàng hôn, quanh người tựa như phiếm một tầng kim quang, một khắc kia, Tạ Trản cảm thấy mình thật sự kiến ngộ Phật Tổ.

“Công tử.”

Thẳng đến khi Sóc Phong đẩy y một cái, Tạ Trản mới phục hồi tinh thần, bước chân không thể khống chế mà đi ra ngoài, tới trước mặt người nọ, cúi người hành lễ: “Đại sư.”

Đến gần rồi, y mới thấy rõ dung mạo của đại sư. Thứ Tạ Trản nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, tựa như giếng cổ không gợn sóng, nhưng mà dưới ánh kim quang, cùng đôi mắt kia thập phần không tương xứng chính là, dung mạo của người nọ không tính là đẹp, thậm chí còn có chút xấu xí, một đạo vết sẹo chạy dài từ khóe mắt hắn xuống dưới cằm. Vết sẹo này vốn dĩ mang theo lệ khí, bởi vì đôi mắt kia, lại trông vô cùng hòa ái.

Hắn hiển nhiên không phải là một hòa thượng bình thường, một thân khí chất, xuất trần thoát tục, hẳn là một người gần với Thần Phật.

Người nọ nhìn Tạ Trản, cũng hướng y thi hành Phật lễ: “Thí chủ.”

“Không biết pháp hiệu của đại sư là gì?”

“Vô Trần.”

Thành Kiến Khang có hơn hai trăm ngôi chùa miếu, nhưng tăng nhân nổi danh chỉ có bốn năm người, trong đó cũng không nghe nói tới pháp danh Vô Trần đại sư.

“Ta có đang làm phiền đại sư không?”

“Không sao.” Vô Trần nói, ánh mắt không biết đặt ở phương nào, tựa như quên mất Tạ Trản vẫn còn ở đó.

Vị đại sư này thập phần ít nói, nhưng Tạ Trản lại cảm thấy ở bên cạnh hắn thật thoải mái. Rất nhiều lời y giấu ở trong đáy lòng đã lâu, người mà y tín nhiệm chỉ có một mình Sóc Phong, nhưng Sóc Phong tâm tư đơn thuần, cho nên mặc dù bên cạnh có người, y cũng không thể nói hết ra được.

Nhìn Vô Trần đại sư, Tạ Trản đột nhiên nói: “Sóc Phong, ngươi đi canh cửa, ta có chút vấn đề cần thỉnh đại sư chỉ điểm.”

Sóc Phong vội vàng đi ra ngoài, canh giữ ở cửa sân.

Ánh mắt Vô Trần nhìn lướt qua gương mặt Tạ Trản, trong đôi mắt không chút dao động của hắn ánh lên một tia nước, hắn đứng dậy nói: “Cùng bần tăng vào đi.”

Thiền phòng của Vô Trần đại sư thập phần sạch sẽ, bên trong chỉ treo vài đồ vật đơn giản, mõ, áo cà sa, đàn hương lượn lờ, trên giường là hai cái đệm hương bồ. Vô Trần đại sư ngồi xuống một cái đệm hương bồ, rồi chỉ về phía đối diện. Tạ Trản cũng ngồi xuống đối diện với hắn.

“Đại sư…” Tạ Trản mở miệng, không biết nên nói cái gì.

Vô Trần đại sư lại thất thần, ánh mắt dừng ở nơi khác.

Tạ Trản ngược lại thoải mái hơn một chút, đem chuyện quá khứ giữa y cùng Hoàn Lẫm từ đầu tới đuôi kể hết một lượt. Những chuyện đó y vốn nghĩ sẽ không bao giờ nhớ tới, không bao giờ kể tới, lại không nghĩ rằng lúc này nói ra, có thể nói được một hơi, cảm thấy không quá mức phẫn hận cùng thống khổ như vậy.

“Đại sư cảm thấy ta nên làm thế nào?” Tạ Trản cuối cùng hỏi.

Chỉ là sau một lúc lâu, Vô Trần đại sư không có đáp lại. Y ngẩng đầu nhìn đại sư ngồi đối diện, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang suy tư, Tạ Trản không dám quấy rầy hắn, chỉ là chờ đợi có người có thể chỉ ra cho y một con đường.

Y vốn tưởng mình đã chết, hết thảy đều kết thúc, lại không nghĩ tới mình thế nhưng sống dậy. Mà y không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Hoàn Lẫm đối với y trở nên nhường nhịn cùng cố chấp như vậy. Đây vốn là chuyện y chờ mong, bây giờ ngược lại có chút đáng sợ.

Đợi hồi lâu, đại sư vẫn không đáp lại. Tạ Trản đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lại cẩn thận nhìn hai mắt hắn, sau đó liền trợn mắt há hốc mồm!

Vô Trần đại sư thế nhưng ngủ rồi!

Nhìn Vô Trần đại sư ngồi thẳng tắp mà ngủ, y quả thực có chút dở khóc dở cười.

Ánh mắt Tạ Trản quét một vòng khắp phòng, đột nhiên rơi xuống một bức tranh trên tường. Y đối với họa trước nay đều vô cùng mẫn cảm, bức tranh kia mặc dù không quá đẹp, nhưng ý cảnh lại rất hay. Đó là một thảo nguyên rộng lớn, kéo dài đến đường chân trời, thoạt nhìn xa xôi mà trống trải. Thời điểm họa bức tranh này, tâm cảnh của người họa có lẽ cũng như vậy. Ánh mắt của y rơi vào dòng chữ bên dưới bức họa, đó là một chữ “Lam” nhỏ.

Trong thiền phòng treo một bức tranh như vậy thực ra có hơi đột ngột. Bất quá dựa vào biểu hiện của Vô Trần đại sư vừa rồi, Tạ Trản cảm thấy chuyện này cũng không quá kỳ lạ.

Y cẩn thận đứng dậy rời khỏi giường, mang giày rồi muốn nhẹ nhàng rời đi.

“Thí chủ.” Vô Trần đại sư gọi y.

Tạ Trản quay đầu nhìn đại sư, thấy hắn đã mở hai mắt, còn đánh ngáp một cái.

“Thí chủ không phải có vướng mắc sao? Vì sao không nói?” Trong mắt Vô Trần đại sư không hề có tạp niệm.

Tạ Trản: “…” Nếu y cứ như vậy rời đi thì thực là vô lễ, cho nên y liền ngồi trở về, thuật lại câu chuyện một lần nữa.

Thời điểm thuật lại, Tạ Trản phát hiện tâm thái của mình lại thay đổi, tựa như đang nói đến chuyện của người khác. Chỉ là đến gần cuối câu chuyện, nỗi lòng mới có một ít dao động.

Tạ Trản nhìn chằm chằm Vô Trần, nhìn đôi mắt của hắn từng chút từng chút nhắm lại.

“…” Y tưởng rằng câu chuyện của mình là dĩ vãng thảm thiết, thế nhưng đối với Vô Trần đại sư chỉ là một cố sự thôi miên?

Qua thật lâu, tại thời điểm Tạ Trản muốn rời đi lần nữa, Vô Trần rốt cục mở miệng.

“Thí chủ chính là muốn quên hết để bắt đầu một lần nữa?” Vô Trần hỏi.

Tạ Trản chần chờ một chút, sau đó gật gật đầu.

“Không phải quên hết thảy mới có thể bắt đầu một lần nữa.” Vô Trần nói, “Cũng không phải luân hồi mới là trọng sinh.”

Tạ Trản mơ hồ có chút minh bạch, sau khi cáo biệt Vô Trần, tâm tư của y trống trải rất nhiều. Chỉ là vừa mới bước ra sân, liền nhìn thấy một bóng đen đang đứng khoanh tay, tâm của y tức khắc liền trầm xuống.

Hoàn Lẫm nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười: “A Trản.”

Thời điểm hắn cười rộ lên, đều che giấu hết lệ khí, phảng phất trở lại mười mấy năm trước, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên không hề có tâm cơ.

Tạ Trản rũ mắt xuống, đi về phía trước, Hoàn Lẫm bước tới cạnh y. Gió thổi tung áo choàng của y, Hoàn Lẫm vừa lúc đưa tay duỗi thẳng, cực kỳ giống tình nhân tri kỷ.

Tâm cảnh Tạ Trản lúc này trống trải, đối với Hoàn Lẫm không còn quá bài xích. Cũng không phải luân hồi mới là trọng sinh, y bài xích Hoàn Lẫm như vậy, hận như vậy, nào khác gì y quá mức để ý chuyện dĩ vãng xưa kia đâu.

Trong lòng Tạ Trản sinh ra ý nghĩ, sau khi đã đi xa, y không khỏi quay đầu nhìn lại sân. Trời đã sập tối, ẩn ẩn chỉ còn lại hình dáng.

Hoàn Lẫm vốn có chút vui sướng, thường liếc nhìn người đi bên cạnh, nhưng đương lúc hắn quay đầu nhìn, tuy rằng không thấy được ánh mắt của A Trản, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ nảy sinh một cảm giác bất an.

Sau khi trở về tiểu viện nơi cả hai người đang ở, A Trản vào phòng, còn Hoàn Lẫm thì tự mình đưa bữa tối vào.

Một vài món chay đơn giản, mỗi người một bát cơm tẻ, đương khi Hoàn Lẫm và cơm vào miệng, đôi mắt đột nhiên trở nên chua xót. Thật lâu trước kia, hắn cảm thấy cùng A Trản trải qua những ngày bình đạm như thế này là một loại hạnh phúc, đợi sau khi hắn từ chiến trường trở về, hắn liền cùng A Trản quy ẩn điền viên.

Hắn nhìn A Trản bưng bát cơm lên, cái miệng nhỏ đang ăn cơm, lúc này đây, A Trản cư nhiên không đuổi hắn ra ngoài.

Sau khi ăn xong hai bát cơm, đầu óc Hoàn Lẫm vốn dĩ còn đang buồn vui lẫn lộn đột nhiên rõ ràng hơn một chút, hắn si ngốc nhìn Tạ Trản, có khi cảm thấy như mình đang nằm mơ, có khi lại cảm thấy thật khó tin. Nhưng mà, nhìn gương mặt A Trản, nhìn đôi lông mi dài che giấu đi ánh mắt, trong lòng Hoàn Lẫm lại sinh ra một mạt bi thương.

Hoàn Lẫm há miệng thở dốc, rốt cục đem suy đoán che giấu trong lòng nói ra: “A Trản, ngươi có phải hay không đã nhớ ra?”

Thời điểm hắn nói những lời này, tâm cũng dần dần trầm xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio