Sau khi Lý Phúc Mãn đưa cho cô một khối tiền, Lý Kim Phượng trực tiếp đi đến kho hàng của đội sản xuất để phân phát nông cụ.Tiểu tử Trương Tiểu Bảo quả nhiên rất nghe lời, Lý Kim Phượng bảo hắn đến sớm, hắn đã đến thật sớm, là người đầu tiên xếp hàng.Lý Kim Phượng chọn một chiếc liềm rất sắc bén và đưa nó cho Trương Tiểu Bảo.Thừa dịp thời điểm không có người chú ý, lại đem mấy cái bánh bao khô cho hắn."Đi ra hầm cầu mà ăn, đừng để người khác phát hiện."Lý Kim Phượng muốn đưa cho hắn bánh bao hấp hoặc trứng gà, nhưng bánh bao hấp do người hiện đại làm nói chung có kích thước nhỏ, một cái cũng không no một chút nào, hơn nữa, trứng gà trong không gian có hạn, một khi ăn xong sẽ biến mất.Ngược lại là bột mì, trong không gian của Lý Kim Phượng có hơn vạn cân, một thời gian căn bản là ăn không hết.Trương Tiểu Bảo chỉ biết trong túi mình có nhét thứ gì đó, vừa nghe là đồ ăn thì sợ hãi vội vàng che túi lại.Nhìn xung quanh một lần thấy không có ai chú ý đến mình, hắn dựa theo phân phó của Lý Kim Phượng, đến chỗ hầm cầu ăn một nửa cái bánh bao khô.
Còn lại nửa cái, hắn đem dấu ở trong ngực để đợi đến khi tan tầm, đem về cho bà nội ăn.Sau khi Lý Kim Phượng phân phát nông cụ xong, thì mới thấy Lý Ái Cúc đến muộn, nhìn nhà kho trống rỗng, cô ta lập bật khóc, nghĩ rằng mình không có nông cụ nên chỉ có thể dựa vào tay để lấy thu hoạch.Vừa khóc vừa mắng Lý Kim Phượng khi dễ người."Lý Kim Phượng, cha mẹ cô không dạy cô làm người sao? Cô ăn chùa uống chùa của nhà chúng ta, hơn nữa cô...!thậm chí còn không để lại cho tôi một nông cụ nào.
Lý Kim Phượng..
.
.”Lời lẽ thô lỗ như vậy phát ra từ miệng Lý Ái Cúc, Lý Kim Phượng không những không tức giận mà tâm tình còn rất tốt.Những người thuộc thế hệ này thường rất nhiệt tình.Ngoài việc không sẵn lòng chia sẻ đồ ăn với người khác, còn lại thì vẫn sẵn sàng đòi lại một điểm công đạo.Lý Ái Cúc càng như vậy thì Lý Kim Phượng càng có lý.“Thất tỷ, vì sao em không phân cho chị nông cụ, không phải chị là người rõ ràng nhất sao? Mọi người muốn nông cụ, ai mà không phải dậy sớm? Chị tới muộn, còn muốn tốt nhất, nào có chuyện tốt như vậy.""Cô..."“Ở nhà chị bắt nạt em như thế nào cũng không quan trọng, nhưng ở bên ngoài, tất cả đều là công bằng.
Nếu chị muốn nông cụ thì ngày mai hãy dậy sớm, muốn nông cụ như thế nào thì sẽ có nông cụ như thế đó.
Không hăng hái, không nỗ lực thì sẽ không phải là đồng chí trong đội sản xuất của chúng ta, không xứng dùng nông cụ."Người nhận được nông cụ cảm thấy Lý Kim Phượng nói có lý nên hùng hồn cầm lấy nông cụ của mình rồi rời đi.Những người không nhận được nông cụ cũng không phải cảm thấy Lý Kim Phượng không cho bọn họ cơ hội, mà là họ cảm thấy mình chưa đủ hăng hái nên đỏ mặt rời đi.Lý Ái Cúc còn muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết ai hô một câu, “đại đội trưởng tới."Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan luôn bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, họ dám ức hiếp Lý Kim Phượng nhưng trước mặt Triệu Trung Hưng, ngay cả rắm cũng không dám thả, nên sợ hãi nhấc chân chạy đi.Không có Lý Ái Cúc tìm phiền toái, xung quanh cũng lập tức yên tĩnh trở lại.Đúng lúc này, Triệu Trung Hưng đi tới trước mặt Lý Kim Phượng."Kim Phượng nha đầu, chú nghe ông cháu nói cháu muốn đến huyện thành xem trán? Trán cháu như thế nào rồi?" Triệu Trung Hưng hỏi.Trong thôn mọi người đều biết Lý Kim Phượng bị thương ở trán, lúc đó cũng kêu thầy lang của đại đội tới nhìn, thấy cái lỗ lớn như vậy thầy lang liền cảm thấy sợ hãi, nê.
lập tức báo cáo cho Triệu Trung Hưng.Nhưng mà người trong thôn cũng không biết Lý Kim Phượng sao lại bị như vậy.Ngay cả Lý Phúc Mãn cũng không biết.
Nếu biết là Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan làm, ông ấy chắc chắn sẽ không buông tha cho hai người bọn họ..