"Kim Phượng, vết thương trên đầu cháu lúc đi khám thì bệnh viện nói ngư thế nào?" Lý Phúc Mãn hỏi.Lý Kim Phượng lắc đầu, "Ông nội, cháu không tìm được bệnh viện huyện, nhưng cháu mua được cái này."Lắc lắc túi vải trong tay, bên trong chính là bắp ngô lúc trước cô đổi hai quả trứng gà, sau đó còn có một cân đậu và nửa cân đậu phộng cô từ trong không gian lấy ra."Đây là cái gì?" Lý Phúc Mãn tò mò hỏi, khi mở túi ra Lý Phúc Mãn lập tức sửng sốt."Kim Phượng, cái này...!cái này..."Nhìn bắp, đậu và đậu phộng trong túi vải, Lý Phúc Mãn kinh ngạc đến không nói nên lời.Dù ở quê trồng trọt nhưng đã nhiều năm ông không thấy đậu và đậu phộng.Trong ruộng của tổ sản xuất, ngoài ba phần diện tích đất của mỗi hộ, còn lại thuộc về tổ sản xuất, tức là thuộc tập thể.Ruộng đất của đội sản xuất chỉ được dùng để trồng lúa, lúa mì, sau đó là trồng bông, cải dầu và khoai lang, những loại cây trồng không thể thiếu trong cuộc sống.Mảnh đất nhỏ trên thửa riêng có thể dùng để trồng rau quanh năm, cả nhà đi làm hết nên làm sao có nhàn rỗi để trồng đậu, đậu phộng,.."Kim Phượng, nói với ông cháu mua được cái này từ nơi nào?" Biểu tình của Lý Phúc Mãn có chút ngưng trọng.“Trong một con hẻm nhỏ, có người hỏi cháu có muốn không.
Cháu nhớ rằng cuộc sống ở nhà không hề dễ dàng, thu hoạch cũng vất vả, cho nên…”Lý Kim Phượng cũng không quá trực tiếp nói, bởi vì cô cũng muốn nhìn xem Lý Phúc Mãn đối với việc cô mua bán đồ vật ở chợ đen thái độ như thế nào."Kim Phượng, đó là chợ đêm đó! Cháu..
đừng đến đó nữa, nếu bị bắt thì sẽ mất mạng."Lý Phúc Mãn cảm thấy vô cùng đau lòng, conbé này một mình đi chợ đen buôn bán, nếu có người bắt được thì phải làm thế nào?“Nhưng ông nội, chúng ta còn không đủ ăn, sao còn quan tâm tới chuyện đó?”Sáng nay Lý Kim Phượng nhìn thùng gạo của nhà họ Lý rồi.
Cho dù đun nước và thêm vài hạt gạo thì nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được ba bốn ngày.
Chỉ uống nước đến no bụng, còn có khí lực mà làm việc sao? Nếu không thể làm việc, sẽ không thể kiếm được công điểm và sẽ phải chịu đói trong sáu tháng tới.Lời nói của Lý Kim Phượng lại khiến Lý Phúc Mãn lần nữa không nói nên lời.Đúng, cuộc sống bây giờ là vậy, dù ngày nào đội trưởng cũng dặn dò phải thắt lưng buộc bụng, dốc hết sức lực vào công việc, đợi đến khi thu hoạch xong lương thực sẽ phân phát cho mọi người trong tổ sản xuất để mọi người đều ăn no.
Nhưng trong lòng Lý Phúc Mãn biết, thực phẩm thu hoạch được trước tiên phải giao cho quốc gia, thực tế đến tay cá nhân sẽ không nhiều.Lấy sản phẩm phụ làm ví dụ, mỗi người được cấp một cân bông và dầu mỗi năm, còn đối với dầu hạt cải, hoàn toàn không thể nhìn thấy nó, bởi vì nó là đều được bàn giao lên trên.“Kim Phượng nha đầu, cháu nói đúng, ăn cũng không đủ no nê.
quan tâm cái này làm gì!"Lý Phúc Mãn bị Lý Kim Phượng thuyết phục, thay vì chết đói, thà đi chợ đen còn hơn, cho dù chỉ mang về một nắm đồ ăn cũng có thể sống sót thêm một ngày."Kim Phượng, cháu không có phiếu thực phẩm, làm sao mua được những thứ này?" Lý Phúc Mãn hỏi."Phiếu thực phẩm?" Lý Kim Phượng giả vờ không hiểu."Ừ, phiếu lương thực.
Muốn mua lương thực thì cần tem phiếu thực phẩm.
Mua vải thì cần tem vải.
Ngay cả đường cũng cần tem đường.
Không có tem phiếu thực phẩm thì không thể mua được lương thực.
Những thứ khác cũng vậy.
Tiền không đủ, còn cần phiếu." Lý Phúc Mãn kiên nhẫn giải thích."Người đó không có hỏi cháu, chỉ lấy đi một đồng tiền, nói cái gì mà phải trả sổ sách các loại." Lý Kim Phượng giảng giải..