Edit: Blanche
Trầm Giai Dương?
Trầm Giai Dương gọi điện thoại tới làm gì?
Nghĩ tới những chuyện Trầm Giai Dương đã làm, Hứa Chiêu thấy vô cùng phản cảm, theo bản năng đề cao cảnh giác, nhưng ngữ khí vẫn duy trì sự bình tĩnh, thản nhiên mà nói: “À, là cậu à, có việc gì sao?”
“Có chút việc nhỏ.” Thanh âm Trầm Giai Dương vô cùng dịu nhẹ, nghe rất vô hại hiền lành.
Hứa Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”
Trầm Giai Dương giống như có chút xấu hổ hai giây, sau đó mới nói: “Ừ thì, Định Sâm, anh ấy ở chỗ cậu sao?”
Định Sâm?
Định Sâm!
Đến giờ vẫn còn gọi thân thiết như vậy! Quả thật đúng là Trầm Giai Dương.
Hứa Chiêu không bị lay chuyển, trực tiếp trả lời: “Không, có chuyện gì à?”
Trầm Giai Dương lại đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng tiêu diêu: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Thôi Định Sâm để quên một bộ đồ ở chỗ tôi, bộ đồ đó anh ấy rất thích, tôi sợ anh ấy quên mất, lo cho anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy ở chỗ cậu, kết quả lại không phải, vậy làm sao bây giờ đây?”
Cái gì thế? Diễu võ dương oai trước mặt cậu à? Có còn là học sinh trung học nữa đâu, sao còn trẻ con như thế. Hứa Chiêu nói thẳng: “Cứ làm thế đi.”
Trầm Giai Dương nghi hoặc: “Hả? Làm là làm thế nào?”
Hứa Chiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Vứt hết!”
Trầm Giai Dương ở bên kia nói không nên lời. Cách Hứa Chiêu trả lời không hề ghen tuông tí nào, thật sự ngoài dự kiến của hắn.
Hứa Chiêu lại hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
Trầm Giai Dương không nói gì.
Hứa Chiêu tuyệt đối không muốn nói chuyện với Trầm Giai Dương, hơi hơi không kiên nhẫn mà nói: “Không còn gì nữa thì tôi cúp điện thoại.”
“Chờ một chút!” Trầm Giai Dương rốt cuộc lên tiếng.
Hứa Chiêu nhíu mày: “Còn gì?”
Trầm Giai Dương hơi ngập ngừng: “Hứa Chiêu, cậu yêu Thôi Định Sâm à?”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Liên quan gì tới cậu không?”
Trầm Giai Dương kiên định: “Có, tôi yêu Thôi Định Sâm.”
Ha ha, Trầm Giai Dương yêu Thôi Định Sâm sao? Chắc chắn là yêu rồi, dù sao Thôi Định Sâm có tiền lại còn đẹp trai, ai ai cũng yêu, chỉ là riêng Trầm Giai Dương thì không có tư cách.
Hứa Chiêu không lên tiếng châm biếm gì, chỉ hỏi tiếp: “Thì sao?”
“Thì, thì… Cậu yêu Tề Soái cơ mà, không phải Thôi Định Sâm, nên tôi mong cậu rời khỏi anh ấy, đừng làm tổn thương người khác nữa.”
Rời khỏi?
Hứa Chiêu trực tiếp cười ha ha ra tiếng: “Trầm Giai Dương, cậu biết không?”
Trầm Giai Dương hỏi: “Biết cái gì?”
Hứa Chiêu nói rành mạch từng chữ: “Cậu là người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp.”
“Hứa Chiêu, mày…”
Hứa Chiêu trầm giọng xuống: “Tôi làm sao? Cậu thấy tôi nói chuyện khó nghe đúng không? Nhưng sao bằng mấy việc cậu làm được. Tôi thực sự không hiểu nổi, dùng thủ đoạn đoạt lấy thứ của người khác trong năm năm, chẳng những không có tí ăn năn hối lỗi nào mà còn bảo tôi rời khỏi? Trầm Giai Dương à, cậu thực sự làm mới định nghĩa vô liêm sỉ mà tôi biết đấy!”
“Hứa Chiêu!” Trầm Giai Dương rống lên.
Hứa Chiêu không vội, từ tốn nói: “Như thế nào? Nóng giận rồi? Cậu còn cảm thấy tôi là một Hứa Chiêu dễ bắt nạt như xưa sao? Trầm Giai Dương, tôi xin khuyên cậu một câu, đừng tiếp tục làm chuyện ác nữa, nếu không đừng để tôi khiến cậu thấy hối hận vì đã quen biết tôi đấy!”
Trầm Giai Dương tức đến run rẩy.
Hứa Chiêu cảm thấy cãi nhau với Trầm Giai Dương rất vô nghĩa, nên với tay cúp luôn điện thoại. Ngồi trước bàn, từ từ bĩnh tĩnh lại, cậu không vì chuyện này mà giận Thôi Định Sâm, trái lại, cậu có chút đau lòng cho Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm có tâm muốn phụ trách, ai ngờ gặp phải cái dạng như Trầm Giai Dương, không chỉ vô sỉ mà còn ở trong tối phá hoại tình duyên thực sự của y.
May thay Hứa Chiêu không phải là nguyên Hứa Chiêu, cậu biết Trầm Giai Dương là người thế nào. Cậu cũng không tin Trầm Giai Dương sẽ từ bỏ, cậu vô cùng chờ mong xem Trầm Giai Dương sắp tới sẽ tìm đường chết bằng cách nào, tốt nhất nên làm lớn một chút.
Đương nhiên, tiền đề là không làm hại tới Hứa Phàm hay những người khác. Hứa Chiêu đang suy nghĩ về cách tìm đường chết, sau đó từ từ thoát khỏi suy nghĩ về Trầm Giai Dương, hội tụ lên người Thôi Định Sâm, ánh mắt không kìm được dịch chuyển lên điện thoại.
Đang nhìn, điện thoại đột nhiên vang lên reng reng.
Hứa Chiêu hoảng sợ, nhấc ống nghe lên, theo thói quen nói một tràng: “Alo, xin chào, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương, xin hỏi ngài là vị nào?”
“Hứa Chiêu, là anh, Thôi Định Sâm.” Bên kia truyền tới một giọng nói nam tính trầm thấp dễ nghe.
Tiểu thúc!
Hứa Chiêu sửng sốt, gọi một tiếng: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm ừ một tiếng, vừa mở miệng lập tức nói có chút ngắt ngứ. Thật ra y đang chờ điện thoại của Hứa Chiêu, từ ngày hôm qua tới giờ cả hai đã tách ra hai mươi lăm giờ bốn mươi tám phút ba mươi hai giây, tuy rằng không lâu lắm nhưng đối với y, một giây dài như cả năm, y gần như không thể nào ngủ được, trái tim như bị treo dưới lưỡi dao, không cần thận sẽ bị đâm tới chảy máu đầm đìa.
Lúc đó, y không chịu nổi, nhớ Hứa Chiêu, nhớ Hứa Phàm, muốn nghe giọng Hứa Chiêu một chút. Ngồi trước điện thoại, y không muốn tạo thêm áp lực cho Hứa Chiêu, y chỉ muốn nghe giọng Hứa Chiêu một chút thôi, nghe một chút là cúp máy. Y không kìm được mà gọi cho Hứa Chiêu, điện thoại vừa tút tú, y đã hối hận vì việc làm của mình, muốn nhanh chóng dập điện thoại, không ngờ Hứa Chiêu lại nhận máy.
Giây phút nghe thấy giọng Hứa Chiêu, y thực sự không nỡ cúp điện thoại, có chút khó xử nói: “À, ừ thì, anh muốn hỏi một chút, hôm nay khu nhà kính có bận không? Bận để anh tới giúp.”
Hứa Chiêu trả lời: “Không cần đâu ạ, có anh Lý làm việc rồi ạ.”
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Vậy, vậy giao hàng thì sao?”
Hứa Chiêu trả lời: “Đều sắp xếp xong rồi ạ, hôm nay là Tô Khánh Khánh và Vương Hổ Tử giao hàng.”
“Hôm nay trong khu hoa quả có cỏ dại không?”
“Không có ạ.” Kỳ thật có một ít, nhưng nhóm ba Đại Trang đi nhổ rồi.
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Hứa Phàm sang nhà Đại Trang chơi à?”
Hứa Chiêu đáp: “Không, nó chơi ở trong sân.”
“Vậy, vậy…” Đã hỏi hết những thứ có thể hỏi rồi, Thôi Định Sâm thật sự không biết hỏi thêm cái gì nữa, nói: “Vậy, em làm việc tiếp đi, anh cúp máy đây.”
Hứa Chiêu không nói gì.
Thôi Định Sâm cũng không nói gì, cũng không cúp điện thoại.
Một hồi lâu, tiếng Thôi Định Sâm lại vang lên: “Em làm việc đi.”
Hứa Chiêu cảm giác Thôi Định Sâm muốn cúp máy, vội vàng nói: “Chờ một chút!”
Thôi Định Sâm nhanh chóng đáp lại: “Gì thế?”
Hứa Chiêu nhẹ nhàng gọi: “Tiểu thúc ơi.”
“Ừ?”
Hứa Chiêu nói: “Ngày mai em đưa Hứa Phàm lên thị trấn cắt tóc.”
Thôi Định Sâm tiếp lời: “Ừ, tóc Hứa Phàm hơi dài rồi.”
Hứa Chiêu hỏi: Anh không tới đây à?”
Thôi Định Sâm cả kinh, không thể tin được: “Anh, anh có thể tới sao?”
“Vì sao lại không được?”
“Hôm qua anh – “
Hứa Chiêu nhẹ cười: “Ngày hôm qua mới vừa thẳng thắn, hôm nay đã không nhận con nữa à?”
Nhận con?
Là nhận con á?
Trong lòng Thôi Định Sâm mừng rỡ, cả đời chưa từng vui tới vậy, liên tục nói: “Anh bây giờ qua luôn đây! Hứa Chiêu! Anh lập tức tới! Lập tức! Ngay bây giờ! Em với con chờ anh!”
Hứa Chiêu lần đầu tiên thấy Thôi Định Sâm kích động đến vậy. Cúp máy rồi, bởi vì Thôi Định Sâm vui vẻ mà cậu cũng vui lây. Ngồi trước bàn làm việc một chút, cậu đứng dậy, ra khỏi văn phòng, thấy Hứa Phàm đang chơi bóng cao su với cha Hứa trong sân.
Hứa Phàm vừa thấy Hứa Chiêu lập tức bật người vứt bỏ bóng, chân ngắn bạch bạch chạy tới ôm chân Hứa Chiêu, ngẩng đầu nói: “Ba ba, ba ôm con một cái, ôm con một cái.”
Vẫn còn muốn ôm à!
Hứa Chiêu mỉm cười bế Hứa Phàm lên.
Hứa Phàm ôm cổ Hứa Chiêu, trên người bé là mùi sữa thơm thơm dễ ngửi, Hứa Chiêu cười: “Đi, ba ba dắt con đi bộ.”
Hứa Phàm nói theo: “Đi, đi bộ!”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm ra khỏi cửa nhà, đi ra đầu thôn, đứng dưới gốc cây hòe. Hứa Phàm tò mò hỏi: “Ba ba, sao không đi nữa ạ?”
Hứa Chiêu buông Hứa Phàm xuống, ngồi xổm bên người Hứa Phàm: “Không đi nữa, chúng ta ở chỗ này chờ người.”
Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Chờ ai thế ạ?”
Hứa Chiêu trả lời: “Chờ ba ba lớn của con.”
“Ba ba lớn của con là ai ạ?”
“Ba ba lớn của con là Thôi Nhị gia đó.”
“Vì sao ba ba lớn là Thôi Nhị gia ạ?”
Vấn đề này thực sự rất khó trả lời, Hứa Chiêu suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng cho Hứa Phàm: “Bởi vì con là do ba với Thôi Nhị gia con sinh ra.”
“Vì sao ạ?”
“…” Hứa Chiêu run rẩy khóe miệng, nhìn Hứa Phàm, giọng điệu sâu xa: “Tam oa từ à.”
Hứa Phàm nói rất rõ ràng: “Sao thế ạ?”
Hứa Chiêu nói: “Con là một nhóc thích hỏi ‘Vì sao’ lắm ấy!”
Hứa Phàm mở to hai mắt tiếp lời: “Con là bé ngoan!”
Hứa Chiêu gật đầu: “Không sai!”
“Ba ba, con thấy con giỏi ơi là giỏi.”
“Ừ!”
Hai giây sau, Hứa Phàm lại đột nhiên nói: “Ba ba, con, con cũng không biết, sao con lại giỏi như vậy!”
“…”
Được rồi, thành công nói sang chuyện khác, về phần nhận cha này, giao cho Thôi Định Sâm tự mình làm đi vậy, dù sao cậu cũng không lay chuyển được Hứa Phàm. Vì vậy, cậu thoải mái ngồi xuống cạnh người Hứa Phàm, nghe Hứa Phàm chỉ trời chỉ đất nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng cậu thơm má Hứa Phàm một chút, cổ vũ bé tiếp tục nói, cho tới khi xa xa có tiếng còi xe, cậu mới quay đầu nhìn sang.
Sau đó cậu lập tức thấy một chiếc ô tô đen như tia chớp bay tới, khi sắp tới trước mặt cậu thì phanh gấp lại “kít” một cái, trực tiếp làm bụi bay tứ tung.
Màn bụi lớn thật.
Hứa Chiêu, Hứa Phàm đồng thời lùi lại, phẩy phẩy tro bụi. Bụi còn chưa tiêu tán hết đã có một bóng người to lớn đi tới, đột nhiên duỗi tay ôm Hứa Chiêu vào trong ngực.
Hứa Chiêu sửng sốt, ngửi thấy mùi xà phòng trên người kia là biết Thôi Định Sâm.
Hứa Phàm lập tức trừng lớn hai mắt, lớn tiếng chất vấn: “Thôi Nhị gia! Sao ông lại ôm ba ba của cháu?!”