~~~~ Chương ~~~~
Edit: Blanche
Bác sĩ trưởng vội vàng chạy tới, kiểm tra Hứa Chiêu thật cẩn thận, xác định miệng vết thương trên gáy Hứa Chiêu đã khép lại, trên thân thể cũng không có vấn đề gì, lúc này ông mới suy nghĩ tới những phản ứng mà Thôi Định Sâm nói. Tuy rằng ông chưa tận mắt thấy dấu hiệu Hứa Chiêu sẽ tỉnh lại, nhưng ông hành nghề nhiều năm như vậy cũng biết những phản ứng kia của Hứa Chiêu không phải là điều xấu, mà là một dấu hiệu rất tốt.
Là một dấu hiệu rất tốt!
Thôi Định Sâm nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liên tục lặp lại ba chữ “dấu hiệu tốt”, chứng tỏ khả năng tỉnh lại của Hứa Chiêu đang tăng vô cùng vô cùng cao, trên thế giới không có đan dược nào có hiệu quả bằng ba chữ kia, làm nụ cười lâu ngày không thấy xuất hiện lại trên gương mặt Thôi Định Sâm.
Tiễn bác sĩ đi, Thôi Định Sâm kích động quay lại phòng bệnh, cũng không quan tâm Hứa Phàm mới chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi, kể hết sự vui sướng của mình ra cho bé nghe, nói với bé: “Hứa Phàm, ba ba của con sắp tỉnh rồi!”
Hứa Phàm mở to hai mắt nói theo: “Ba ba của con sắp tỉnh rồi!”
“Ừ! Sắp tỉnh rồi.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Hứa Chiêu đang ngủ say, rồi lại nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Ba ba của con lúc nào dậy ạ?”
Thôi Định Sâm kích động đáp: “Sớm thôi sớm thôi.”
Cảm giác được niềm vui của người lớn, ánh mắt của Hứa Phàm cũng tỏa sáng theo.
Trong mắt Thôi Định Sâm cũng có ánh sáng. Y ôm Hứa Phàm ngồi bên người Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu, chằm chằm nhìn hơn nửa tiếng. Lúc đứng dậy, đầu gối bỗng đau nhói, từ trên lỗ ống quấn rách mới thấy đầu gối có một mảng bầm tím, còn bị xuất huyết dưới da một chút, có vẻ vừa rồi ngã rất nghiêm trọng.
Thôi Định Sâm đau đến tặc lưỡi.
Hứa Phàm lập tức chạy tới, nhíu mày nói: “Ba ba lớn, chân ba, chân ba bị thương rồi.”
Thôi Định Sâm ngẩng đầu nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm cũng thật giống Hứa Chiêu, ngay cả cách nhíu mày cũng giống hệt, sự quan tâm tự tận đáy lòng làm người khác cảm thấy thật ấm áp.
“Ba có đau không?” Hứa Phàm non nớt hỏi.
Thôi Định Sâm cười, nói: “Không đau.”
Nhưng Hứa Phàm lại thấy đau, mày nhíu càng chặt, nói: “Đau lắm.”
Thôi Định Sâm cố nhịn đau, ôm lấy Hứa Phàm, nói: “Thật sự không đau mà.”
“Ba còn kêu ‘Tê’.” Hứa Phàm quan sát rất kĩ, bắt chước tiếng kêu đau của Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm ngừng một chút, nghĩ rồi nói: “Vừa rồi ba kêu chơi thôi, thật ra không đau tẹo nào, trước kia ba ba lớn còn chịu vết thương nặng hơn nhiều.”
Hứa Phàm nghiêng đầu hỏi: “Vậy, vậy, vậy ba có khóc không?”
Thôi Định Sâm đáp: “Ba không khóc.”
“Vì sao ba lại không khóc?”
“Nam nhi không được dễ dàng rơi lệ.”
Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm nói: “Nan, nan, nan nhi… là cái gì ạ? Con, con không hiểu.”
Thôi Định Sâm nghe vậy cười, ôm Hứa Phàm tới buồng điện thoại công cộng, trên đường đi giải thích cho bé “Nam nhi không được dễ dàng rơi lệ” là gì. Giải thích xong cũng tới đến trước điện thoại.
Gọi điện thoại về nhà họ Hứa, gọi về nhà họ Thôi, nói rằng hôm nay Hứa Chiêu có biểu hiện sắp tỉnh, làm hai nhà đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng không ai vui bằng Thôi Định Sâm, trong lòng y luôn tự trách, tự trách bản thân vô năng, làm Hứa Chiêu chịu thương tổn như vậy.
Y vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng Hứa Chiêu không tỉnh dậy nữa, cho nên mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, thế giới trong mắt y chỉ còn một màu ảm đạm, thậm chí y từng nghĩ, nếu không có Hứa Phàm, chắc rằng y không thể sống nổi nữa.
Nhưng hiện tại không như thế nữa, không còn như thế nữa, Hứa Chiêu có thể sẽ tỉnh lại, điều này làm y trong nháy mắt thấy nhân sinh thật tốt đẹp, tràn đầy tích cực, không giống như một khối băng di động nữa.
Mấy ngày vừa rồi bận công tác, giờ có biến hóa cảm xúc, nhưng công việc vẫn rất bận.
Vội vàng chăm sóc gia đình Hứa Chiêu, công ty của mình và công ty Chiêu Dương, mà khoảng thời gian này là thời điểm thu hoạch, Thôi Định Sâm chưa từng bận đến thế, trừ bỏ sắp xếp nhân công thu hoạch rau dưa, tiêu thụ, bảo quản, dự trữ, còn phải định giá, gặp gỡ khách hàng, quản lý tài vụ, còn phải nghiên cứu giống cho vụ mùa tiếp theo, cuối cùng còn phải để mắt tới Hứa Phàm.
Tuy rằng có Thôi Thanh Phong, cha Thôi giúp đỡ, nhưng Thôi Định Sâm vẫn nhiều việc làm không xuể. Y đành phải hi sinh thời gian ngủ của mình, rốt cuộc cũng đưa công việc ở khu nhà kính vào quỹ đạo.
Kết quả Thôi Định Sâm bị cảm, nhiều năm qua chưa từng mắc phải, lần này làm y vô cùng bất đắc dĩ.
Để phòng ngừa không lây sang cho Hứa Phàm, mỗi ngày Thôi Định Sâm đều đeo khẩu trang, còn cho cha mẹ Hứa và Hứa Phàm uống giảo cổ lam, rồi vẫn dắt theo Hứa Phàm bên người. Quả thật Hứa Phàm không bị sao hết, cơ thể rất khỏe mạnh.
Nhưng, mẹ Hứa không chịu được, hết sức quan tâm nói: “Thôi Định Sâm à, nếu không con để tam oa tử cho hai bác trông đi, con nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cơ thể mệt mỏi quá sức.”
“Bác gái, con không sao đâu.” Thôi Định Sâm cười.
“Sao lại không sao, con xem ngày nào con cũng chạy hai bên, không có chút thời gian rảnh nào.”
Thôi Định Sâm nhẹ nhàng trả lời: “Con cũng đâu có chạy, mỗi ngày con đều lái xe, ngược lại dạo này ở khu nhà kính nhiều chuyện, bác với bác trai đều vất vả, nhớ chú ý thân thể, đừng để bị mệt ạ.”
Lúc này còn quan tâm đến bọn họ, mẹ Hứa trong lòng đã không còn chút oán giận nào với Thôi Định Sâm. Mấy ngày nay Thôi Định Sâm làm gì, bà đều thấy, đối với Thôi Định Sâm, bà chỉ có đau lòng và xót xa.
Nhưng Thôi Định Sâm này, nói chuyện nhẹ nhàng nhưng thực ra rất cường thế, chủ ý rất lớn, không nghe khuyên bảo, ví dụ như việc dắt theo tam oa tử này, y nói dắt là dắt, người khác muốn giảm bớt gánh nặng cho y, y cũng không chịu.
Rốt cuộc vẫn là cha ruột của tam oa tử, mẹ Hứa đành phải nói: “Vậy hôm nay hai đứa về sớm chút, về thì ngủ luôn đi, không cần gấp, muốn ngủ cứ ngủ.”
“Dạ, con biết rồi, cảm ơn bác gái.” Thôi Định Sâm gật đầu, nhưng vẫn ở lại thôn Nam Loan một lúc, dắt theo Hứa Phàm vào kiểm tra từng nhà kính một, xác định không có vấn đề gì mới lái xe chở Hứa Phàm về bệnh viện Tây Châu I.
Vừa mới vào phòng bệnh, y liền thấy y tá đang đo nhiệt độ cơ thể cho Hứa Phàm. Thấy Thôi Định Sâm trở về, y tá vui vẻ nói với Thôi Định Sâm rằng hôm nay Hứa Chiêu lại có phản ứng, hơn nữa phản ứng còn lớn hơn hôm trước một chút.
Lại, lại có phản ứng.
Từ sau lần trước Hứa Chiêu có phản ứng nhẹ, dạo gần đây đều có dấu hiệu tốt, có lần còn hơi động tay, cả người không còn giống bị bệnh nữa, trông giống như đang ngủ mơ, mơ xong sẽ tỉnh giấc.
Thôi Định Sâm vẫn luôn tin như vậy.
Nghe y tá nói thế, Thôi Định Sâm nhanh chóng bế Hứa Phàm tới gần Hứa Chiêu, gọi lớn mấy tiếng nhưng không có hồi đáp, hai cha con cũng không thất vọng, từng người làm việc riêng của mình.
Hứa Phàm ngồi trên giường nghe radio. Radio này Thôi Định Sâm mới mua cho Hứa Phàm nghe, mỗi ngày lúc y đang bận làm việc, Hứa Phàm sẽ ngồi bên cạnh nghe radio.
Lúc này Thôi Định Sâm đang kéo ghế ngồi vào bàn, liếc nhìn Hứa Phàm một cái rồi tập trung vào văn kiện của công ty mình. Chăm chú một hồi lâu, lúc y vươn vai chợt nghe thấy tiếng “kít kít” từ radio.
Hứa Phàm đang làm gì thế?
Quay đầu lại, y thấy Hứa Phàm đang chổng mông, mặt áp vò giường ngủ. Tư thế ngủ này… Thôi Định Sâm nhanh chóng đeo khẩu trang lại, đi đến bên giường bệnh tắt radio đi, đặt lên tủ đầu giường. Một tay nâng mông Hứa Phàm, một tay đỡ thân thể Hứa Phàm ôm vào lòng, lọt vào tầm mắt là một bên má bị đè lên đến hồng hồng.
Thật sự làm người khác đau lòng mà.
Thôi Định Sâm không kìm lòng nổi mà thơm má Hứa Phàm một chút, rồi đặt Hứa Phàm lên giường. Y xoa má Hứa Phàm, trong lòng mềm nhũn, đứa bé này rất biết cách chọn, chọn hết những ưu điểm của y và Hứa Chiêu, nhất là tính chịu khổ chịu khó của Hứa Chiêu.
Mấy ngày qua, y bận rộn, Hứa Phàm cũng bận rộn theo, nhưng Hứa Phàm không than khổ than mệt, chỉ là khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ ở bên sẽ nhớ Hứa Chiêu, còn những thứ khác đều rất tốt.
Là một đứa trẻ ngoan, còn mạnh mẽ hơn y hồi còn nhỏ nhiều.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm một lát, lại quay về bên giường Hứa Chiêu, nhẹ nhàng cắt móng tay, móng chân cho cậu, rồi ngồi bên cậu, nhẹ giọng nói: “Hứa Chiêu à, em ngủ lâu thế rồi, không nhớ tụi anh sao?”
Hứa Chiêu vẫn nhắm chặt mắt như cũ, bình yên ngủ, y cảm thấy có thể năm năm qua Hứa Chiêu đã quá mệt mỏi nên giờ muốn nghỉ ngơi, cho nên y không tiếp tục quấy rầy Hứa Chiêu nữa, dịch chăn lại cho cậu, xách theo phích nước ra ngoài mua nước ấm.
Lại quay lại phòng bệnh, ngồi bên bàn, vừa uống nước ấm vừa xem văn kiện, vì cảm mạo nên mũi thở không được thông, thi thoảng còn ho hai tiếng, có thể vừa mới xuống tầng gặp gió nên ho khan có chút dồn dập.
Sợ đánh thức Hứa Phàm, y lập tức uống mấy ngụm nước ấm, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng nói: “Tiểu thúc, anh uống thuốc cảm chưa?”
Thôi Định Sâm thuận miệng trả lời: “Anh vừa uống rồi.”
Vừa trả lời xong, Thôi Định Sâm ngây ngẩn cả người, sau một lúc, hốc mắt y chợt đỏ, gian nan quay đầu lại, nhìn lên người trên giường bệnh.
Người đó không ai khác, chính là Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu kỳ thật cũng gầy đi rất nhiều, mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt hơi trắng, môi có chút nhợt nhạt, nhưng nhìn chung vẫn là bộ dáng thanh tú sạch sẽ, đôi mắt đen bóng trong suốt nhìn Thôi Định Sâm, khóe miệng vẫn mỉm cười như thường ngày. Cậu chậm rãi cất tiếng, thanh âm nhẹ nhàng:
“Tiểu thúc, em về rồi.”