Lý trí của Bạch Khinh Dạ phút chốc quay trở lại, anh kéo vạt váo lên cho cô, đôi đồng tử đen thâm như mực lấy lại sự bình tĩnh.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh, đồng tử long lanh thấp thoáng sự hụt hẫng.
Bạch Khinh Dạ mím môi nói:
“Nếu em còn nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ không kiềm chế được đâu.”
Nghe vậy.
Cô bối rối liền cụp mi mắt xuống không nhìn anh nữa, trái tim trong ngực vẫn còn đập thình thịch như một cái trống nhỏ.
Bạch Khinh Dạ đột nhiên đứng dậy, xốc lại áo trên người mình.
Ôn Noãn nhanh nhẹn bắt lấy tay anh níu lại:
“Khinh Dạ, anh đi đâu thế?”
Anh nhìn xuống nơi tiếp xúc của hai người, như nhớ lại sự mềm mại ngọt ngào ban nãy của cơ thể cô, bèn hít sâu một hơi mới đáp:
“Tôi đi tắm.”
“Chẳng phải anh đã tắm rồi à?”
Anh mắc bệnh sạch sẽ, mỗi khi đi làm về là phải tắm ngay, bây giờ đã là nửa đêm rồi còn đi tắm làm gì?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, ánh mắt anh càng tối dần.
Bạch Khinh Dạ nói:
“Ôn Noãn, là em cố tình không biết hay giả vờ không biết đấy? Nếu bây giờ không tắm thì dưới này của tôi làm sao mà chịu nổi?”
Ôn Noãn ngại ngùng thả tay anh ra, trước lúc anh quay đi cô còn lén nhìn nơi đó của anh, Bạch Khinh Dạ mặc quần rộng nhưng cô vẫn loáng thoáng thấy được nó hơi gồ lên.
Ban nãy lúc anh áp sát vào người cô, Ôn Noãn cũng cảm thấy chỗ có của anh rất to và nóng….
Hai má cô nóng ran lên như hun, Ôn Noãn lắc đầu mấy cái xoá tan những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Lúc nãy nhìn cô to gan lớn mật thế thôi chứ thực chất cô rất sợ hãi, vì nghe nói lần đầu sẽ rất đau…
Ôn Noãn ôm chăn nghĩ ngợi vẩn vơ, chờ đợi anh ra ngoài nhưng Bạch Khinh Dạ lại tắm lâu hơn cô nghĩ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau anh mới bước ra, cứ tưởng cô gái nhỏ sợ hãi mà chạy mất rồi, ai ngờ cô lại ôm gối nằm trên giường anh ngủ ngon lành.
Bạch Khinh Dạ lại gần ngắm nghía cô, làn da trắng sứ mềm mại, hai hàng mi dày cong vút, đôi môi nhỏ hồng hào, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn.
Ôn Noãn nằm đó, mái tóc đen dàu xoã trên gối, khung cảnh xinh đẹp và bình yên tới nỗi làm anh ngây ngẩn.
Chần chừ một chút, anh bỗng đưa tay ra vuốt một lọn tóc cô ra sau tai, bờ môi mấp máy:
“Đồ ngốc, thương hại em ư? Ôn Noãn…em quá ngây thơ rồi.”
Anh cần thận nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hít sâu mùi hương mê đắm của Ôn Noãn.
Bên ngoài mưa rơi không ngớt, bên trong lại một mảnh tình ấm áp bao trùm.
….
Sáng hôm sau, Ôn Noãn mơ hồ mở mắt ra, điều đầu tiên là đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Bạch Khinh Dạ, nhưng bên cạnh cô hoàn toàn trống không.
Chết thật! Hôm qua cô lại ngủ quên mất rồi!
Ôn Noãn xuống giường, vịn tường đi vào nhà tắm tìm anh cũng không hề thấy bóng dáng anh đâu cả.
Cô nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ chẳng lẽ anh đã đi làm rồi sao?
Cô lại đi ra cửa, bám vào cầu thang đi xuống.
Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng anh đang ngồi ở bàn ăn thì mới thở phào một tiếng.
Chợt như có linh tính, Bạch Khinh Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Bốn mắt cùng chạm nhau, anh không chần chừ đứng dậy khỏi ghế đi tới bế cô xuống cầu thang.
Hành động ấm áp đó phút chốc làm trái tim cô loạn nhịp, Ôn Noãn bối rối quan sát vẻ mặt anh, nhưng chúng không bộc lộ cảm xúc gì cả.
Thoáng hụt hẫng, cô hỏi:
“Khinh Dạ, tối hôm qua anh có ổn không?”
Bạch Khinh Dạ sững người, Ôn Noãn tưởng anh hiểu lầm ý của mình, liền vội vàng giải thích:
“Ý của em là hôm qua chắc anh khó chịu lắm, dù sao anh cũng tắm lâu như vậy.
Nhịn thế, không sao chứ?”
Thực chất cô hỏi là vì lo lắng cho anh mà thôi nhưng lọt vào tai Bạch Khinh Dạ và những người khác thì còn kì quặc hơn.
Anh ghé môi gần mang tai cô, thanh âm trầm trầm vang lên:
“Ôn Noãn, bao nhiêu năm qua tôi còn có thể nhịn được, một buổi tối hôm qua thì có là gì.”
Câu nói đó thành công khiến Ôn Noãn ngượng chín hết cả mặt mũi.
Cô úp mặt vào ngực anh tránh ánh mắt của Ngô quản gia và người hầu.
Khoé môi Bạch Khinh Dạ khẽ cong lên thành một đường tuyệt đẹp nhưng Ôn Noãn lại không nhìn thấy.
Anh đặt cô xuống ghế, Ngô quản gia liền đi tới hỏi cô:
“Tiểu thư, tiểu thư muốn ăn món gì ạ? Để tôi bảo người hầu đi làm.”
Ôn Noãn cười gượng:
“Ăn gì cũng được.”
“Mang cháo lên đây.” Bạch Khinh Dạ trầm giọng nói.
“Vâng.”
Một lúc sau, người hầu đã bưng một tô cháo lên, ngửi mùi rất thơm nhưng nhìn thì Ôn Noãn lại không muốn ăn.
Bẩm sinh cô đã ghét ăn cháo, nhưng Bạch Khinh Dạ lo cho thân thể cô vẫn chưa khoẻ hẳn nên ăn cháo sẽ tốt hơn.
Bữa sáng anh cũng bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món thanh đạm.
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ ăn uống tao nhã của anh, còn mình lại nhìn tô cháo rồi phồng má.
“Em mau ăn đi.” Anh chợt lên tiếng.
Ôn Noãn chần chừ một lúc, tay cầm thìa xúc một muỗng nhỏ lên, đến lúc gần đưa đến miệng thì bụng cô lại quặn lên một cái.
Cô bụm miệng nôn khan.
“Sao thế?”
Bạch Khinh Dạ lập tức buông dĩa xuống, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.
“Hay là tiểu thư đã…có thai?”
Ngô quản gia chợt buột miệng.
Sắc mặt Bạch Khinh Dạ lập tức tối sầm, ánh mắt nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mặt mũi Ôn Noãn cũng tái nhợt, hai người bọn họ chưa từng quan hệ với nhau, sao cô có thể mang thai được.
Cô liếc nhìn anh, quả nhiên vẻ mặt anh khó coi vô cùng.
“Khinh Dạ, không phải đâu, có lẽ là do dạ dày em hơi khó chịu thôi.”
Cô ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói.
“Cứ đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.”
“Em không mang thai, sao lại phải đến bệnh viện?” Ôn Noãn hơi khó chịu vì cô cảm giác như anh đang nghi ngờ mình.
Ánh mắt anh sâu thẳm khó đoán, kiên quyết bắt cô phải đi kiểm tra.
“Cứ đến bệnh viện đi, dù sao cũng tốt cho em thôi.”
Anh rút cánh tay mình khỏi tay cô, Ôn Noãn sững sờ, sau đó bỗng nhiên hét lớn.
“Em không đi!”
Mấy người hầu bao gồm cả Ngô quản gia cũng bị tiếng hét của cô doạ sợ.
Ôn Noãn ấm ức nhìn anh:
“Khinh Dạ, anh không tin em đúng không? Em không đi khám đâu! Em không có thai!”
“Ôn Noãn, em bình tĩnh lại đi, anh không nói là anh không tin em.”
Cô lấy hai tay ôm đầu, đột ngột đứng dậy nhưng hai chân vô lực ngã thụi xuống sàn.
Bạch Khinh Dạ lao đến đỡ cô nhưng cô lại đẩy anh ra.
“Đừng chạm vào em!”
“Ngô quản gia, làm ơn đưa tôi lên lầu.”
Cô quay sang nói với ông ta, Ngô quản gi khó xử nhìn anh, thấy Bạch Khinh Dạ không nói gì cả mới dám đỡ cô đi lên lầu.
Ôn Noãn đóng sầm cửa phòng.
Nước mắt cứ thế rơi xuống hai gò má, thì ra cảm giác khi yêu một người là sẽ đau đớn như thế này.
Anh luôn nói là tin cô, dịu dàng với cô, nhưng thực chất lại nghi ngờ cô mang thai với người đàn ông khác?
Cô vùi mặt vào trong chăn khóc nức nở, bên ngoài Bạch Khinh Dạ cũng tự mình đấm tay vào tường, các khớp xương rỉ máu….