“Khoan đã, đây không phải sản phẩm của cô ta!”
Ôn Noãn xông lên sân khấu dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Bao gồm cả nhà báo và phóng viên, tiếng máy ảnh chụp tanh tách không ngừng.
“Cô nói gì vậy? Cô có biết mình đang làm gì hay không? Mau đi xuống đi!” Mc nhỏ giọng nói với cô.
Trong mắt bọn họ, Ôn Noãn là một người khuyết tật, vốn dĩ chẳng ai coi trọng.
Cô mặc kệ anh ta, kiên quyết nói:
“Là cô ta đã ăn cắp chiếc váy kia của tôi, chiếc váy đó là do tôi thiết kế!”
Ôn Noãn lục túi xách của mình để lấy bản thiết kế ra nhưng cuốn sách đã không cánh mà bay.
“Có bằng chứng khôn mà cô dám nói thế? Có biết tội xúc phạm danh dự của người khác thì sẽ bị phạt không?”
Cô gái kia hếch mặt lên nói đầy thách thức.
Ôn Noãn nhớ lại, chỉ có trong khoảng thời gian cô đi vào nhà vệ sinh thì cô ta mới có thể lấy trộm nó mà thôi, cô đã quá sơ suất rồi.
Ôn Noãn cắn môi, uất ức không nói nên lời, chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn công sức của mình bị người khác cướp mất như vậy hay sao?
“Kính thưa quý vị ban giám khảo và toàn bộ quan khách, tôi nghĩ rằng cô ta đang muốn nhục mạ tôi, mong các vị hãy đuổi cô ta ra ngoài!”
Mc lúng ta lúng túng kéo tay Ôn Noãn, bỗng nhiên bị kéo mạnh nên cô lảo đảo phải giữ chặt hai cây gậy trong tay.
Nhưng anh ta kéo quá mạnh cho nên Ôn Noãn bị ngã xuống sàn, cánh tay đập xuống đất đau nhói.
Cô nhăn mặt vì đau, mc không chút thương tiếc gọi hai người bảo vệ sau cánh gà ra lôi cô ra ngoài.
Ôn Noãn phản kháng, đáng tiếc sức của cô đấu làm sao lại với hai người đàn ông cao to khỏe mạnh.
“Một cuộc thi lớn như vậy mà không có chút công bằng nào hay sao?!”
Ôn Noãn lấy hết sức để hét lên.
Bên dưới nhà báo chụp ảnh liên tục.
Một giọng nói lạnh lùng bá đạo bỗng nhiên vang lên:
“Thả cô ấy ra đi.
”
Mọi người cùng hướng ánh mắt về nơi phát ra âm thanh nhưng người đàn ông đó lại ngồi ở một vị trí đặc biệt ở trên cao, còn có một tấm vải che màu nâu che khuất đi khuôn mặt của mình, vậy nên bọn họ chỉ có thể nhìn được từ cổ của anh trở xuống.
Dáng ngồi như một bậc đế vương, nghe nói đây chính là vị giám khảo giấu mặt của cuộc thi, cũng chính là nhà tài trơ và là cổ đông của công ty Vinh Diệu.
Ôn Noãn ngây người, giọng nói này…?
Xuyên qua tấm vải màu nâu, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, mười ngón tay siết chặt với nhau lộ ra gân xanh.
“Nếu cô chứng minh được bộ váy kia là do cô thiết kế thì tôi sẽ tin cô.
”
Một câu nói của anh khiến cho ban giám khảo ngồi bên dưới toát mồ hôi hột, nếu như bộ váy kia là của Ôn Noãn thì bọn họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Ôn Noãn lên tiếng:
“Bộ váy đó là do tôi may, ở góc vạt váy bên phải tôi còn thêu một dòng chữ trên đó nữa.
”
“Dòng chữ đó là gì?” Một người giám khảo hỏi cô gái kia.
Vẻ mặt cô ta lộ ra sự sợ hãi, đôi môi mấp máy ấp a ấp úng không thốt được nên lời.
“Tôi…Tôi…”
“Cô bảo đây là váy của cô mà cô không biết ư? Đây là một cuộc thi lớn, nếu có bất cứ ai gian dối thì đều sẽ bị xử phạt, đuổi khỏi trường.
”
Cô ta nghe vậy thì sợ quá, nhưng đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
“Đây đúng là váy của tôi mà, trên chiếc váy này vốn chẳng có dòng chữ nào cả.
Là do cô ta bịa chuyện mà thôi, không tin thì các vị cứ đến đây kiểm tra thì sẽ rõ.
”
Một người giám khảo bỗng đứng dậy đi tới kiểm tra, quả nhiên là không nhìn thấy dòng chữ nào cả, ông ta quay sang nhìn Ôn Noãn, lạnh giọng nói:
“Không hề có một dòng chữ nào cả, cô nói dối.
”
Cô gái kia nở một nụ cười hả hê, Ôn Noãn không hề nao núng đáp lại:
“Tất nhiên là các vị không thể nhìn thấy được rồi, bởi vì nó được may một cách rất đặc biệt.
”
Cô đi tới, lật mặt trong của chiếc váy lên rồi xếp vải lên nhau tạo thành một dòng chữ.
“BKD.
”
“BKD có nghĩa là gì?”
“Đây là tên của một người rất quan trọng với tôi.
” Ôn Noãn vô thức nhìn về phía người đàn ông giấu mặt đang ngồi trên nơi cao kia, khóe môi anh bất giác nở nụ cười.
”
giám khảo nhìn về cô gái kia, sự thật thế nào đã rõ, sắc mặt cô ta từ hả hê chuyển sang tái mét.
“Cô còn gì để nói không?”
“Không, cô ta nói dối, xin các vị đừng tin cô ta…”
Cô ta lắc đầu quầy quậy, ống kính máy ảnh liên tục chụp tới khiến cô ta hoa mắt, đôi chân vì sợ hãi mà liên tục lùi về phía sau, Ôn Noãn hỏi:
“Tôi không thù không oán với cô, tại sao cô lại làm thế với tôi?”
“Tôi…” Cô ta ấp úng, cơ thể run lên.
Ánh mắt Ôn Noãn đầy lạnh lùng:
“Nếu như cô không chịu nói thì người phải chịu tất cả trách nhiệm sẽ là cô đấy.
”
Cô ta giật mình, đồng tử đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng chạm phải ánh mắt kiên quyết răn đe của Ôn Noãn mới chịu nói hết ra sự thật:
“Tôi chỉ làm theo yêu cầu của người khác mà thôi, tôi không liên quan tới chuyện này, xin hãy tha cho tôi.
”
“Người đó là ai?”
“Từ Hiểu Vi.
”.