Ôn Noãn quan sát sắc mặt của Bạch Khinh Dạ, nghĩ lại ban nãy anh nổi cơn lôi đình đến cô cũng bị hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận như vậy, lúc trước cô mắng anh, đánh anh, đuổi anh nhưng Bạch Khinh Dạ cũng chưa từng nổi giận đến thế.
Bạch Khinh Dạ chuyên tâm lái xe, nửa khuôn mặt với sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi kiên nghị hơi mím lại.
Ôn Noãn trộm nhìn lén anh, mấy lần bị anh bắt gặp lại quay mặt đi.
Bên trong xe rơi vào bầu không khí trầm mặc, anh không nói gì nhưng về đến nhà liền ân cần bế cô xuống xe.
Ôn Noãn cảm nhận người đàn ông này đúng thật là ứng với câu nói “ngoài lạnh trong nóng.”
Rót một ly nước đưa cho cô, Ôn Noãn ngoan ngoãn uống thuốc, thái độ vô cùng hợp tác với anh làm anh lại dấy lên nghi ngờ.
Nhưng anh không nói gì cả, uống thuốc xong lập tức bảo cô nghỉ ngơi đi.
Ôn Noãn nghe theo lời anh nằm xuống ngủ, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Khinh Dạ đi ra ngoài, dặn dò quản gia phải luôn để mắt tới cô.
Ngủ liền một mạch tới xế chiều, Ôn Noãn bị đói mà tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt ngồi dậy phát hiện trong phòng không có bóng dáng của anh.
“Khinh Dạ?”
Không có tiếng đáp lại, Ôn Noãn nhìn đồng hồ thấy đã sáu giờ tối, chắc là anh từ công ty sắp về rồi.
Quả nhiên một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô của Bạch Khinh Dạ, Ôn Noãn vịn vào giường bước xuống, vất vả lê tới cửa sổ nhìn thấy một thân khí chất của anh xuống xe đi vào trong nhà.
“Ôn Noãn thế nào rồi?” Bạch Khinh Dạ vừa về đã hỏi tình hình của cô.
“Tiểu thư vẫn đang ngủ ạ…”
Bạch Khinh Dạ sải bước dài đi lên cầu thang, mở cửa đi vào phòng cô, thấy Ôn Noãn đang ngồi trên giường, anh lập tức bước tới:
“Em dậy từ lúc nào thế?”
“Em mới tỉnh dậy thôi.” Ôn Noãn nở nụ cười với anh.
“Em có đói không? Tôi đưa em xuống lầu ăn tối.”
“Anh vừa đi làm về mệt, thay quần áo đi đã.”
Anh hơi sững người, không quen với sự quan tâm này của cô, hai cánh tay bỗng nhiên vươn ra ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
“Không cần.”
Ôn Noãn vẫn chưa quen với sự tiếp xúc thân mật này của anh, trái tim trong ngực thầm nhảy nhót chỉ sợ anh phát giác ra.
Nhưng cô không biết so với cô thì Bạch Khinh Dạ càng căng thẳng hơn, bề ngoài anh tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất trong lòng cũng đã sớm nhộn nhạo…
Bạch Khinh Dạ rất chu đáo bảo quản gia chuẩn bị cho cô những món ăn bổ dưỡng nhất, nhưng Ôn Noãn ăn không được nhiều, chỉ mới ăn một chút đã no, vì cô buồn ngủ nên ăn xong anh lại đưa cô lên phòng.
“Khinh Dạ.”
Thấy anh đi ra ngoài, Ôn Noãn vội vàng níu tay anh:
“Anh có thể ở đây với em được không?”
Ôn Noãn mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, khuôn mặt trắng mịn thanh tú mê người.
Bạch Khinh Dạ trầm lắng nhìn cô nhưng thực chất trong lòng đã dậy sóng.
Cô kiên nhẫn chờ anh trả lời, một lúc lâu sau thanh âm trầm thấp của anh mới vang lên:
“Ôn Noãn, em có ý gì?”
Cô ngây người không hiểu, Bạch Khinh Dạ rút tay mình khỏi tay cô, Ôn Noãn hụt hẫng nhìn anh, thiếu chút nữa anh đã mất kiềm chế mà ôm cô, nhưng anh sợ rằng đây chỉ là một vở kịch do cô bày ra để lấy lòng anh sau đó bỏ đi.
“Em thực sự muốn tôi ở lại? Sau đó em sẽ bỏ đi? Hoặc cái giá mà tôi phải trả là gì?”
Hốc mắt cô cay xè, thực sự căm ghét bản thân kiếp trước đã làm tổn thương anh.
“Bạch Khinh Dạ, em nghiêm túc về mối quan hệ của chúng ta, bây giờ anh có thể không tin nhưng em sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em thật sự không muốn rời xa anh!”
Ánh mắt cô long lanh và kiên định.
Bạch Khinh Dạ trầm giọng:
“Được.”
Anh lớn tiếng gọi quản gia tới:
“Ngô quản gia, đem quần áo của tôi tới đây.”
Ông ta hơi ngạc nhiên vội vàng chạy đi, không lâu sau đem một bộ quần áo tới cho anh, Bạch Khinh Dạ cầm nó đi thẳng vào trong nhà tắm, vài phút sau tiếng nước róc rách từ bên trong truyền ra.
Ôn Noãn siết chặt tay, trong lòng hơi hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cô cùng anh ở chung một phòng.
Bạch Khinh Dạ tắm gần nửa tiếng đồng hồ mới bước ra, anh cầm khăn bông lau tóc, nước trên tóc nhỏ xuống chảy qua xương quai xanh gợi cảm, áo khoác ngủ hờ hững thấp thoáng lộ ra lồng ngực săn chắc, quyến rũ.
Ôn Noãn thấy nhịp tim mình ngày càng đập nhanh dần, Bạch Khinh Dạ chậm rãi bước tới gần cô rồi ngồi xuống giường, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh phút chốc lan tỏa xung quanh cô.
Trái tim Ôn Noãn đập càng nhanh…
Bạch Khinh Dạ lau tóc cho khô, bóng lưng cao lớn vững chãi giống hệt như ngày anh tới bảo vệ cho cô.
Quay đầu, phát hiện cô đang nhìn mình, ánh mắt long lanh như chực khóc, Bạch Khinh Dạ liền bỏ khăn lông xuống, vươn tay chạm vào trán cô, lo lắng hỏi:
“Chuyện gì thế? Em khó chịu ở đâu à?”
Ôn Noãn định nói là mình không sao nhưng thấy anh lo lắng cho mình thì lại muốn làm nũng.
Cô kéo tay áo anh, kề mặt vào bàn tay anh, đôi mắt to tròn chớp nhẹ mấy cái.
“Khinh Dạ, em lạnh quá…”
Bạch Khinh Dạ bỗng im lặng, đáy mắt thẫm lại, nơi bàn tay cảm giác ngứa ngáy lan đến tận tim.
Nháy mắt, anh xoay người nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại vào lòng.
Ôn Noãn cứng ngắc người, mặt kề sát với lồng ngực anh, hai gò má cũng nóng rực theo, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau, cô cảm thấy thật căng thẳng tò mò không biết anh cảm thấy thế nào.
“Ngủ đi.”
Bạch Khinh Dạ vỗ nhẹ lên lưng cô, thanh âm trầm thấp như dỗ dành, ai biết trong lòng đang dậy sóng.
Trước đây cô làm gì cho ai vào phòng mình, vậy mà bây giờ đột ngột thay đổi khiến anh vừa cảm thấy kì lạ nhưng lại vừa vui.
Ôn Noãn tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán cô, cánh tay âm thầm ôm chặt hơn…
“Ngủ ngon…”
….
Sáng hôm sau, Ôn Noãn vừa tỉnh dậy đã không thấy Bạch Khinh Dạ đâu cả, cô ngồi dậy, hụt hẫng quét mắt nhìn xung quanh.
Vừa vặn khi đó anh từ trong nhà tắm bước ra, mặc quần áo chỉnh tề.
“Dậy rồi sao?”
Bạch Khinh Dạ đưa tay kiểm tra nhiệt độ ở trán cô, Ôn Noãn nhìn anh không chớp mắt khiến tâm tư anh nhộn nhạo.
“Vẫn còn sớm em ngủ thêm một chút đi.”
Cô thấy dưới mắt anh hơi có quầng thâm, chẳng lẽ đêm qua anh không ngủ được?
“Khinh Dạ, hôm qua anh không ngủ được à?”
Bạch Khinh Dạ lúng túng quay mặt đi làm cô không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng rất nhanh anh khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, tỏ ra bình thản nói:
“Không phải, là do hôm qua lạ giường nên tôi hơi khó ngủ thôi.”
“Ồ…” Ôn Noãn cũng không nghi ngờ gì cả, nhưng ai biết sự thật lại là do cô nằm trong lòng anh cả một đêm khiến tâm trí anh rối bời nên chẳng ngủ được.
Bên dưới nhà anh lúc này chợt vang lên tiếng ồn ào.
Ngô quản gia không ngăn được Nhu Tiểu Vũ làm cô ta xồng xộc xông lên phòng.
“Khinh Dạ!”
Bạch Khinh Dạ nhíu mày, đi từ trong phòng Ôn Noãn ra nhìn cô ta:
“Ngô quản gia, sao ông lại để cho người ngoài tùy tiện vào nhà vậy hả?”
Nhu Tiểu Vũ rất khó chịu khi thấy anh đi ra từ phòng của Ôn Noãn, cô ta cắn môi, giả bộ đi tới nở nụ cười lấy lòng anh:
“Khinh Dạ, chuyện hôm qua em biết sai rồi, em không cố tình nói thế đâu.
Anh đừng giận em nữa mà, em đã cất công tìm thấy bác sĩ chữa trị cho Ôn Noãn rồi nên hôm nay mới vội vàng tới đây báo cho anh biết.”
Bạch Khinh Dạ lạnh lùng nghi ngờ, Nhu Tiểu Vũ biết Ôn Noãn đang nhìn từ trong phòng ra nên còn cố tình khoác tay anh:
“Khinh Dạ, đây là bác sĩ rất nổi tiếng mới trở về từ nước ngoài, Ôn Noãn mà được anh ta khám cho thì nhất định sẽ khỏi bệnh thôi, anh không tin thì có thể đi cùng.”
Lông mày anh thấp thoáng động nhẹ, dường như bị cô ta làm cho lay động.
Bạch Khinh Dạ hất tay Nhu Tiểu Vũ ra, đi vào hỏi cô:
“Em thấy thế nào?”
Ôn Noãn nhìn nụ cười trên môi cô ta, cảm thấy chuyện này không đơn giản, cô muốn xem cô ta đang có âm mưu gì, mỉm cười đồng ý:
“Được.”.