Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

chương 22: đấu giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không bao lâu sau, Phiên Hội Đấu Giá liền bắt đầu. Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía khán đài, phụ trách bán đầu giá là một thiếu nữ đấu giá sư khá mĩ lệ, nàng mặc áo tơ trong suốt, phối hợp với dung nhan tinh xảo, tràn ngập dụ hoặc. Không thể không khen tặng, Vạn Kim Thương Hội thật gian xảo, thiếu nữ gợi cảm như vậy, thực dễ dàng khiến người người đầu óc nóng lên, sau đó liền vung tiền như rác.

- Các vị khách nhân tôn quý, lần này đấu giá hội, Vạn Kim Thương Hội chúng ta vì các khách quý chuẩn bị rất nhiều trân phẩm, có không ít đồ vật là từ Yêu Tộc và Ma Tộc lấy ra tới, hi vọng mọi người có thể thích.

Thiếu nữ với thanh âm êm tai nhẹ nhàng nói, giống như đang nghe một khúc nhạc du dương thánh khiết.

Bên dưới ghế lô có một nam tử to gan hét lớn lên:

- Mỹ nhân, ta có thể vinh hạnh được biết tên nàng hay không?

Nam tử kia vừa nói xong, những nam nhân khác liền phụ họa.

- Đúng thế, mỹ nhân mau nói tên nàng cho chúng ta biết.

- Mỹ nhân, mỹ nhân... Ta sẵn sàng tiêu tốn vạn lượng vàng chỉ muốn biết được tên của nàng.

.........

Nghe bọn họ phấn khích điên cuồng như thế, thiếu nữ nhoẻn miệng cười duyên, khiến cho nam nhân bên dưới nhìn càng say mê hơn.

- Tiểu nữ họ Cố danh gọi Lưu Yên. Đa tạ các vị đã ngưỡng mộ. Hiện tại chúng ta bắt đầu lần đấu giá đầu tiên.

Cố Lưu Yên vừa dứt lời, từ phía sau khán đài đi ra một nam tử tuấn tú, tay bê mâm gỗ nạm vàng lấp lánh, dùng một tấm lụa màu vàng tươi rói bao xung quanh.

Nam tử đặt mâm gỗ nạm vàng lên đài đấu giá, Cố Lưu Yên đi tới vươn ngọc thủ nhấc lên tấm lụa vàng.

Lập tức, một bản bí tịch màu tím đập vào mắt mọi người.

- Vật phẩm thứ nhất là một cuốn võ kĩ bí tịch, tên gọi Lôi Oanh Chưởng, huyền giai trung phẩm, luyện đến cực hạn, chưởng lực có thể dẫn động lôi điện. Không những khiến đối thủ trở nên bất động, còn làm cho kinh mạch toàn thân bị tê liệt hoàn toàn không cách nào vận chuyển nguyên khí, bá đạo dị thường! Xuất sắc hơn rất nhiều võ kĩ huyền giai trung phẩm khác.

- Giá khởi điểm một vạn lượng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn lượng.

Nghe Cố Lưu Yên giới thiệu, bên dưới có chút ồn ào, một số võ giả chưa có võ kĩ chưởng pháp hoặc võ kĩ thua kém Lôi Oanh Chưởng liền đỏ mắt. Phải biết đây chính là huyền giai trung phẩm, đặt vào các gia tộc lớn cũng là một võ kĩ khá mạnh. Những người có tu vi Tụ Khí Cảnh đương nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng bọn họ có thể mua về cho con cháu đệ tử gia tộc.

Những người ở đây ai mà không phải thuộc dạng có tiền, có quyền. Bởi thế khi mở miệng ra giá đều rất mạnh bạo.

- Một vạn hai ngàn lượng.

Có người không kìm được, bắt đầu báo giá.

Sau khi âm thanh báo giá đầu tiên vang lên, cả tràng bắt đầu hỗn loạn, những tiếng báo giá liên miên không ngớt.

- Một vạn năm ngàn lượng.

- Một vạn sáu ngàn lượng.

- Hừ, một vạn tám ngàn lượng.

.........

Nhìn thấy bọn họ vì một quyển võ kĩ huyền giai tranh nhau, Hạo Thiên Kỳ không khỏi lắc đầu thở dài. Này đó phá võ kĩ thật sự không nhập vào mắt của hắn.

Mà ở bên cạnh Cung Dạ Yến càng không tỏ ra một chút quan tâm nào, y đưa tay cầm bình rượu rót vào trong ly, tư thái nhàn nhã bưng lên ly rượu nhấp một ngụm.

Chỉ có Lam Thiên Vũ là tỏ ra hứng thú, Tật Phong Cước của nàng tuy rằng cũng là huyền giai võ kĩ, nhưng nó chỉ là huyền giai hạ phẩm so với Lôi Oanh Chưởng thì thua một bậc. Phàm là những võ kĩ có tính công kích bá đạo nàng đều rất muốn luyện.

Hạo Thiên Kỳ nhìn ra được ánh mắt yêu thích của Lam Thiên Vũ, hắn cười nhạt một cái rồi buông lời đả kích:

- Tật Phong Cước của ngươi nếu phát huy được cửu cước uy lực còn hơn cái phá võ kĩ này. Đừng mong ước một võ kĩ khác, trong khi võ kĩ của bản thân lại chưa luyện thành.

Lam Thiên Vũ nghe vậy liền đỏ mặt, ấp úng biện hộ cho mình:

- Ai nói... Ai nói muội chưa luyện thành. Tật Phong Cước, muội đã luyện được đến bát cước rồi, chỉ còn kém một chút nữa là có thể đạt được cửu cước.

Hạo Thiên Kỳ lắc đầu không hài lòng, giọng trở nên lạnh hơn:

- Xảo biện. Chưa luyện thành chính là chưa luyện thành. Nào có chuyện kém một chút?

Nghe Hạo Thiên Kỳ chỉ trích như vậy, Lam Thiên Vũ cúi đầu ủy khuất bẻ bẻ ngón tay.

Nàng cũng muốn luyện thành cửu cước lắm, nhưng dù có luyện đến cỡ nào đi nữa vẫn không thể xuất ra cửu cước. Vì vậy nàng vẫn luôn cho rằng lời của Hạo Thiên Kỳ nói không phải sự thật.

Nếu không vì cái gì nàng không luyện được cửu cước đâu?

Mọi người đều nói nàng là thiên tài võ học, thiên tài chính là không có gì làm khó được.

Hạo Thiên Kỳ nhìn Lam Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài, hắn là có ý tốt muốn Lam Thiên Vũ chuyên tâm luyện Tật Phong Cước. Lôi Oanh Chưởng kia thực sự không thích hợp nàng, bởi vì nó có nhược điểm chí mạng. Tuy rằng Lôi Oanh Chưởng luyện thành sẽ có lực công kích bá đạo, nhưng mỗi ngày chỉ có thể đánh ra ba lần chưởng pháp. Loại phá võ kĩ như vậy luyện làm gì cho phí công?

Hạo Thiên Kỳ không định giải thích cũng không muốn mở miệng khuyên bảo. Hắn nghĩ bản thân và Lam Thiên Vũ không đến nổi thân thiết để cho nàng một lời khuyên, lần trước chỉ điểm nàng chẳng qua là ngoài ý muốn. Còn hiện tại thì không cần thiết, ý muốn của mỗi người hắn sẽ không tùy tiện chen vào. Thái Quân và các vị bá mẫu ràng buộc với hắn đã là quá đủ, Hạo Thiên Kỳ không muốn phát sinh thêm mối quan hệ khác ở Vĩnh Hằng đại lục, có như vậy, sau này khi rời đi hắn sẽ không thấy tiếc nuối hay bận tâm.

- Bộ võ kĩ đó không thích hợp ngươi.

Đột nhiên Cung Dạ Yến không đầu, không đuôi lên tiếng nói.

Nghe vậy Lam Thiên Vũ ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn Cung Dạ Yến, thì ngay lúc đó nàng liền thấy y quăng một quyển trục về phía mình. Còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Cung Dạ Yến lại mở miệng nói:

- Luyện nó. Thứ này thích hợp với ngươi hơn.

Lam Thiên Vũ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Cung Dạ Yến, 'kẻ xấu xa' này không có việc gì lại đưa nàng võ kĩ?

Không phải là hoàng giai hay phá võ kĩ nào đó đi?

Hạo Thiên Kỳ liếc mắt nhìn quyển trục, thấy được trên đó có viết bốn chữ: 'Quỷ Ảnh Vô Ngân' liền biết được, đây là võ kĩ thân pháp, địa giai trung phẩm. Mặc dù không phải võ kĩ công pháp, nhưng võ kĩ này lại hơn hẳn nhiều võ kĩ công pháp cùng cấp rất nhiều.

Không nói đến 'Quỷ Ảnh Vô Ngân' là địa giai trung phẩm, chỉ tính nó là thân pháp võ kĩ cũng đã khiến cho những người thấy nó phải đỏ mắt.

Thông thường các võ kĩ công pháp tồn tại khá nhiều, nhưng thân pháp võ kĩ lại rất ít thấy. Chỉ cần một quyển thân pháp võ kĩ huyền giai, thậm chí là hoàng giai cũng đã rất có giá trị.

Hạo Thiên Kỳ có chút không hiểu rõ cách làm của Cung Dạ Yến, người này với Hoàng đế không phải đối lập nhau hay sao? Trợ giúp nữ nhi của phe đối lập, phong cách hành xử này cũng thực sự quá kì quặc. Bất quá đây là ý tứ của Cung Dạ Yến, Hạo Thiên Kỳ cũng không tiện xen vào, hắn gật gù nói:

- Thân pháp võ kĩ này không tồi. Có nó Tật Phong Cước của ngươi sẽ như hổ thêm cánh. Không chừng ngươi có thể nhờ nó mà luyện được cửu cước.

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói vậy, Lam Thiên Vũ đôi mắt rực sáng hỏi:

- Thật sao?

Hạo Thiên Kỳ gật nhẹ đầu, lại không nói thêm gì, hắn nhìn xuống khán đài thấy được cuốn võ kĩ Lôi Oanh Chưởng kia đã được người khác mua với giá ba vạn tám ngàn lượng. Mà người này không phải ai xa lạ, chính là Thượng Quan Võ.

Hạo Thiên Kỳ nhếch môi, cười nhạt.

Thật là xảo a!

.................

Lam Thiên Vũ thích thú ôm cuốn võ kĩ coi như trân bảo cẩn thận thu vào bên trong giới chỉ, sau đó ngượng ngùng nhìn Cung Dạ Yến ấp a ấp úng nói:

- Đa... Đa tạ Dạ... Dạ Yến ca ca!

Cung Dạ Yến nghe vậy vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ân! Cố gắng luyện.

Lam Thiên Vũ gật gật đầu kích động đáp:

- Muội nhất định sẽ luyện tốt nó.

Ở dưới đài, sau khi vật phẩm thứ nhất được bán đi. Cố Lưu Yên liền cất giọng giới thiệu vật phẩm đấu giá thứ hai:

- Vật phẩm thứ hai, ba mươi miếng hạ phẩm linh thạch, mỗi một lần đấu giá mười miếng, sẽ chia ra làm ba nhóm đấu giá. Giá khởi điểm của mười viên linh thạch là hai vạn lượng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn lượng, bắt đầu.

Mâm gỗ nạm vàng được đặt xuống, Cố Lưu Yên đi lại nhấc tấm lụa vàng lên, bên trong là mười viên linh thạch trong suốt.

- Cái gì, đấu giá hạ phẩm linh thạch, ta đã từ rất lâu rồi không dùng qua hạ phẩm linh thạch, lần này nhất phải mua được một nhóm.

- Có hạ phẩm linh thạch, nói không chừng trong một thời gian ngắn ta sẽ tấn thăng lên Tụ Khí Cảnh.

- Thật đáng tiếc chỉ có Luyện Khí mới có thể luyện hóa, ta chỉ còn kém một bước nữa là tấn thăng được Luyện Khí. Không, vẫn là nên mua về để đó đợi đến lúc đạt đến Luyện Khí là có thể sử dụng được.

- Chỉ là kẻ hèn Luyện Tủy đỉnh, cũng dám tranh giành với bổn đại gia.

.........

Bên dưới, vô số võ giả quyền quý, phú gia điên cuồng, đỏ mắt nhìn hạ phẩm linh thạch trên đài đấu giá, hận không thể lập tức cướp đi.

- Hai vạn ba ngàn lượng vàng!

- Hai vạn sáu ngàn lượng!

- Khốn kiếp, ta ra giá ba vạn lượng vàng!

- Hừ, ba vạn năm ngàn lượng vàng!

...........

Giá trị của mười viên hạ phẩm linh thạch đầu tiên không ngừng tăng lên, đứng ở trên đài, Cố Lưu Yên vẻ mặt tươi cười, vật phẩm đấu giá càng cao, vị trí của nàng càng ổn, thành tích ghi nhận được càng nhiều.

Chỉ một lúc, mười viên hạ phẩm linh thạch đầu tiên được một võ giả béo phệ mua với giá năm vạn hai ngàn lượng vàng.

Nhóm hạ phẩm thạch thứ hai được đấu giá ngay sau đó.

Có thể vì đã thiếu mất một nhóm, một số người nãy giờ bàng quan đứng nhìn không nhịn được cũng phải gia nhập hàng ngũ đấu giá, khiến giá cả của nhóm hạ phẩm linh thạch thứ hai rất nhanh vượt qua nhóm thứ nhất, đạt đến năm vạn tám ngàn lượng vàng.

Bổng nhiên một giọng nói nam tử trầm thấp từ tầng trên vang lên:

- Sáu vạn lượng vàng.

Ở bên dưới khán đài toàn bộ trở nên yên ắng, không một ai dám mở miệng trả giá.

Có một nam tử không biết chuyện định mở miệng ra giá, người ngồi bên cạnh hắn liền ngăn cản:

- Ngươi ngại mạng quá dài có phải không?

- Sao thế?

Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt không hiểu, người nọ liền tốt bụng giải thích:

- Ở tầng trên có phòng riêng, được gọi là phòng chí tôn. Đều là gian phòng cao cấp nhất của Vạn Kim Thương Hội, tổng cộng chỉ có bốn loại, phân biệt là phòng Thiên cấp, phòng Địa cấp, phòng Huyền cấp và phòng Hoàng cấp. Người có thể khiến Vạn Kim Thương Hội mời vào tầng hai ngươi có thể đắc tội nổi sao? Loại người này nếu không phải tu vi cực kì mạnh, thì cũng là địa vị hiển hách tôn quý vô cùng. Nói không chừng còn là người trong chín đại thế gia.

Nghe vậy nam tử sắc mặt liền tái nhợt, thật may vị công tử bên cạnh liền ngăn hắn lại. Nếu không đắc tội với người nọ, hắn xác định sẽ rất thảm.

- Đa tạ huynh đài cảnh báo. Ta nhất định sẽ không quên ân tình này của huynh.

- Không có gì....

Nhóm linh thạch thứ hai liền được bán cho nam tử ở tầng hai với giá sáu vạn lạng vàng.

Đến nhóm thứ ba, tràng diện gần như nóng chảy, những người hai lần trước không mua được linh thạch mặc kệ tất cả, tung toàn bộ tài sản của mình ra, thề phải mua được nhóm hạ phẩm linh thạch cuối cùng. Tuy vậy bọn họ ai nấy cũng lo lắng nhìn lên lầu hai, sợ vị kia lại muốn tranh đoạt cùng bọn họ.

Này là nhóm cuối cùng rồi a!

Trong phòng Hoàng cấp.

Thiếu niên thanh tú cười đến vui vẻ, nép vào lòng nam tử ngọt ngào nói:

- Đa tạ vương gia ban thưởng!

Nam tử đưa tay kéo cằm thiếu niên lên tà mị cười:

- Ngươi nếu là thích, bổn vương đương nhiên toàn mua cho ngươi.

Thiếu niên lập tức đỏ mặt, hắn nhướn người hôn lên môi nam tử ngượng ngùng nói:

- Tiểu Minh thích nhất vương gia!

Nam tử thấy thiếu niên chủ động hôn mình, liền cười ha hả, sau đó cúi xuống tiếp tục nụ hôn chưa thỏa mãn hắn. Những thị vệ đứng phía sau, dường như đã quá quen thuộc với cảnh này, ai nấy cũng đều quay mặt đi.

Phía bên kia phòng.

Cung Dạ Yến thấy Hạo Thiên Kỳ vô tâm tình nhìn từng người tranh đoạt hạ phẩm linh thạch, lại không nhấc lên một tia hứng thú. Y khó hiểu lên tiếng hỏi:

- Ngươi không muốn có linh thạch sao?

Hạo Thiên Kỳ cười nhạt nói:

- Chỉ là hạ phẩm linh thạch mà thôi...

'Cũng không phải là ta không có.'

Câu này đương nhiên là Hạo Thiên Kỳ nói thầm trong lòng.

Quả thật linh thạch Hạo Thiên Kỳ không thiếu, chỉ là sử dụng linh thạch quá sớm sẽ khiến hắn căn cơ không ổn. Chỉ khi tu vi đạt đến Tụ Khí Cảnh, luyện hóa linh thạch thì mới không bị ảnh hưởng căn cơ. Đây chính là nguyên nhân mà trước đó hắn không lấy ra linh thạch ở trong Huyền Ngọc giới chỉ luyện hóa.

Những người phía dưới kia đều nghĩ rằng Luyện Khí là có thể luyện hóa linh thạch. Nhưng bọn họ lại không biết một điều, ở tu vi Luyện Khí đi luyện hóa linh thạch chính là trăm hại mà không lợi.

Linh thạch tuy rằng bên trong có chứa năng lượng hùng hậu, nhưng khi chuyển hóa thành nguyên khí cho người sử dụng lại ẩn chứa một tia độc khí cực kì nhỏ. Luyện hóa linh thạch lâu dài, độc khí này sẽ khiến cho người sử dụng sẽ bị đình trệ tu vi, căn cơ liền bất ổn. Chỉ khi nào tấn thăng Tụ Khí Cảnh luyện hóa linh thạch thì loại độc khí yếu ớt này mới không bị ảnh hưởng.

Cung Dạ Yến nhìn Hạo Thiên Kỳ một lúc, sau đó liền nhìn xuống dưới đài gật đầu tán đồng:

- Cũng phải bất quá chỉ là hạ phẩm linh thạch. Luyện hóa linh thạch quá sớm tu vi sẽ không ổn. Vẫn là đợi đến Tụ Khí Cảnh hẳn dùng.

Hạo Thiên Kỳ gật nhẹ đầu đáp:

- Ta biết.

Lam Thiên Vũ nghe vậy, không hiểu liền hỏi:

- Tại sao phải đợi đến Tụ Khí Cảnh mới có thể dùng?

Cung Dạ Yến quay lại nhìn nàng, thấy được đôi mắt Lam Thiên Vũ mở to mong chờ giải thích, phải mất một lúc y mới mở miệng nói:

- Linh thạch có độc khí, tu vi ở Tụ Khí Cảnh thì mới làm độc khí này tan biến.

Lam Thiên Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại ấp úng hỏi:

- Muội có thể nói lời

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio