- Hai ngàn vạn lượng.
Ngữ khí khinh phiêu từ trong phòng liền truyền ra, khiến cho toàn khán phòng oanh tạc khiếp sợ.
- Mẹ gia, hai ngàn vạn lượng. Này con số cũng quá kinh khủng đi.
- Từ một ngàn ba trăm vạn lượng, tăng một phát lên bảy trăm vạn lượng. Ta xem hắn không chỉ có hai ngàn vạn lượng, mà còn nhiều hơn thế nữa.
- Thật mẹ nó kích thích. Đấu giá tầm này hẳn chỉ có các đại thế gia và các tông môn, giáo phái cạnh nhau đi.
- Ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì? Giáo phái tông môn bọn họ đều dùng linh thạch để đấu giá. Tiền bạc đối với bọn họ chẳng là gì. Không biết đừng có phán bậy.
...........
Nam tử sắc mặt âm trầm, xung quanh áp khí cực thấp, phản chiếu hắn lạnh nhạt mặt, càng thêm có vẻ bất cận nhân tình. Hắn tâm tình cực kì không tốt hét lên:
- Hai ngàn bảy trăm vạn lượng.
Đây là hết thảy ngân phiếu nam tử mang theo bên mình, mặc dù hắn vẫn còn tiền. Nhưng tất cả đều để ở Thiên Lang quốc, nam tử thật sự không nghĩ đến viên hỏa thạch này lại khiến hắn tiêu hao hết tiền bạc trên người.
Tất cả đều là do tên phòng Huyền cấp ban tặng. Nếu không có hắn ta nhảy ra tranh đoạt, hắn cũng không mất mát nhiều tiền bạc đến vậy.
Cố Lưu Yên thấy giá viên hỏa thạch đã tăng đến hai ngàn bảy trăm vạn lượng, nàng trong lòng vui đến nở hoa, cười không khép được miệng.
Giá tiền càng cao phần trăm tiền lợi nhuận của nàng sẽ càng nhiều.
Thấy lầu trên không hô tiếp giá, Cố Lưu Yên thất vọng thở dài, sau đó liền cất giọng:
- Hai ngàn bảy trăm vạn lượng lần thứ nhất... Hai ngàn bảy trăm vạn lượng lần thứ hai....
Trong phòng Hoàng cấp, nam tử cứ tưởng số tiền mà hắn đưa ra đã khiến người phòng bên không thể trả giá thêm nữa. Hắn thỏa mãn cười to, tự cho rằng món đồ hẳn sẽ thuộc về mình, nhưng ai biết ngay lúc Cố Lưu Yên kết thúc câu nói: "Hai ngàn bảy trăm vạn lượng lần thứ hai.." thì một giọng nói hời hợt lại một lần nữa vang lên:
- Bốn ngàn vạn lượng.
Toàn khán phòng trở nên tĩnh mịch, ai nấy cũng há mồm kinh sợ trước cái giá 'bốn ngàn vạn lượng'. Ngay cả Cố Lưu Yên cũng không thể tin được mà đứng ngây ra như phổng, nàng nhất thời quên luôn phải lên tiếng chốt giá.
Hồi phục tinh thần sau, không thấy còn ai ra giá tranh đoạt nữa, Cố Lưu Yên thoáng chút ngượng ngùng hắng giọng:
- Bốn ngàn vạn lượng lần thứ nhất, bốn ngàn vạn lượng lần thứ hai... Bốn ngàn vạn lượng lần thứ ba. Thành Giao! Chúc mừng công tử ở Phòng Chí Tôn Huyền Cấp.
Không cần nàng dặn dò, tự có người đưa viên hỏa thạch đến phòng của Cung Dạ Yến.
..........
- Khốn kiếp!
Tên kia nhất định là cố ý, để cho hắn tưởng rằng món đồ sẽ thuộc về bản thân. Nhưng sau đó liền ra giá cao khiến cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì được.
Cư nhiên dám dùng phương thức này đùa giỡn hắn...
Rầm!!!
Nam tử một tay phách xuống trấn vỡ chiếc bàn gỗ tử đàn, cặp mắt hắn vằn tia máu. Răng nghiến lại tạo lên từng tiếng 'ken két', cho thấy hắn lúc này rất là tức giận.
Tiểu Minh ngồi ở bên cạnh nam tử thấy hắn biểu hiện như vậy cũng hoảng sợ không thôi, giọng nhu nhược yếu ớt thốt lên:
- Vương.... gia....
Nam tử không để ý đến Tiểu Minh, hắn quay qua nói với thuộc hạ:
- Đợi cho đấu giá kết thúc, các ngươi bất luận dùng cách gì đem hỏa thạch cướp về cho bổn vương.
Năm hộ vệ nghe vậy liền ôm quyền, khom người nghiêm cẩn đáp:
- Tuân lệnh!
Sau đó nam tử ánh mắt ám trầm nhìn về phòng Huyền cấp, hòng muốn xuyên thủng màn chắn để nhìn rõ khuôn mặt người bên trong. Tay hắn xiết chặt thành quyền, âm thầm thề rằng:
"Không cần biết ngươi là ai! Bổn vương nhất định phải cướp cho bằng được hỏa thạch, không những vậy còn phải giải mối hận ngày hôm nay."
Bên kia, Cung Dạ Yến chi trả ngân phiếu cho nhân viên xong, sau đó nhận lấy viên hỏa thạch. Y lại không biết rằng mình vừa mới gây thù chuốc oán với người khác, mà thản nhiên đưa viên hỏa thạch lại cho Hạo Thiên Kỳ. Cung Dạ Yến hiếu kỳ nhìn nhìn, dò hỏi:
- Ta nhìn tới nhìn lui cũng không thế nào thấy viên hỏa thạch này có gì đặc biệt?
Lam Thiên Vũ gật đầu, cũng tán đồng ý kiến của Cung Dạ Yến.
Thấy một lớn một nhỏ nhìn mình, Hạo Thiên Kỳ liếc mắt một cái, đem hỏa thạch cất vào trong Huyền Ngọc giới chỉ, sau đó mỉm cười tỏ ra bí hiểm nói:
- Đặc biệt hay không đặc biệt, chỉ có người có cơ duyên mới có thể cảm nhận được sự huyền diệu bên trong của nó. Hai người các ngươi không thấy nó đặc biệt, chứng tỏ hai ngươi đối với nó không có duyên rồi.
Cung Dạ Yến nghe vậy lãnh mặt hừ lạnh:
- Tỏ ra cao thâm! Đừng để đến lúc đó có việc lại kêu ta tới giúp ngươi.
Hạo Thiên Kỳ xua tay ngữ khí chắc chắn đáp:
- Yên tâm, yên tâm! Không phiền đến ngươi. Việc nhỏ này tự ta xử lý.
Vừa nghe đến lai lịch vật phẩm áp trục thứ ba, Hạo Thiên Kỳ biểu tình thất vọng mà nhìn sang Cung Dạ Yến nói:
- Không phải Thanh Tâm Thảo.
Cung Dạ Yến thần sắc trước sau như một lạnh nhạt đáp:
- Ân. Ngươi trước hết cứ an tâm tu luyện, Thanh Tâm Thảo ta trước nghĩ cách lại nói.
Nghe hai người nói chuyện, Lam Thiên Vũ tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết cả hai cần đến Thanh Tâm Thảo. Mà gốc dược liệu này lại nằm trong tay phụ hoàng nàng.
Ban đầu Lam Thiên Vũ nhận lấy 'Quỷ Ảnh Vô Ngân' cũng rất áy náy, sau lại Cung Dạ Yến mua Xích Tử Lăng tặng cho nàng, càng khiến nàng cảm thấy mình nợ Cung Dạ Yến quá nhiều. Hiện tại có được cơ hội trả lại ơn nghĩa cho Cung Dạ Yến, đương nhiên là phải chớp lấy thời cơ.
- Không bằng để muội thử hỏi phụ hoàng xem sao!
Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ liền quay đầu nhìn lại, Cung Dạ Yến trầm mặc không nói gì, nhưng Hạo Thiên Kỳ lập tức mở miệng hỏi:
- Có ổn không? Phụ hoàng của ngươi không quá ưa thích Dạ Yến huynh, nếu để lộ ra Dạ Yến huynh cần đến Thanh Tâm Thảo thì e là....
Nghe Hạo Thiên Kỳ nói lấp lửng, nửa che nửa giấu, Lam Thiên Vũ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thiên tính thông minh vẫn đoán được ý tứ qua lời nói của hắn.
Chuyện Cung Dạ Yến và phụ hoàng, Lam Thiên Vũ là có biết đến. Lấy tình trạng hiện giờ mà đi cầu phụ hoàng, muốn Thanh Tâm Thảo vì Cung Dạ Yến chắc chắn sẽ không thành, không chừng còn bị mắng cho một trận. Nhưng nếu như người muốn có Thanh Tâm Thảo là nàng thì không hẳn là phụ hoàng sẽ không cho.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lam Thiên Vũ gật gật đầu vẻ mặt trịnh trọng vỗ ngực chắc chắn nói:
- Giao cho muội đi. Bảo đảm không làm hai huynh thất vọng. Dạ Yến ca ca đã tặng muội 'Quỷ Ảnh Vô Ngân' và Xích Tử Lăng, hai món vật phẩm này đều rất quý trọng. Cô cô nói 'vô công bất thụ lộc', nhưng nếu như nhận lấy đồ của người ta, mình cần thiết phải báo đáp lại ân tình cho họ. Có qua có lại, đây chính là đạo lý.
Cung Dạ Yến đối diện với đôi mắt quyết tâm tràn đầy của Lam Thiên Vũ bổng chốc thất thần, trong lòng dường như có một tia cảm xúc khác lạ xuất hiện. Rất nhanh, y lờ đi nó, quay đầu đi chổ khác không lại tiếp tục nhìn Lam Thiên Vũ, mà tỏ ra không để tâm nói:
- Hai món đồ ta đưa cho ngươi chỉ là tiện tay, không cần suy nghĩ nhiều. Thanh Tâm Thảo ngươi cũng không cần nhúng tay vào.
Lam Thiên Vũ lắc đầu nhỏ, biểu hiện kiên quyết:
- Dạ Yến ca ca đừng lo, ta sẽ không để phụ hoàng biết ta cần Thanh Tâm Thảo làm gì. Hơn nữa mỗi lần tu vi của ta có tiến triển, cầu xin phụ hoàng món đồ gì hắn cũng đều cho ta.
Thấy Cung Dạ Yến chuẩn bị mở miệng từ chối, Hạo Thiên Kỳ dành trước lên tiếng:
- Vậy chuyện này đành phải làm phiền ngươi. Vũ Dương công chúa!
- Ân.. ân... Không phiền, không phiền. Thiên Kỳ ca ca, Dạ Yến ca ca! Có thể gọi muội Thiên Vũ hoặc Vũ Dương đều được. Nếu không cũng có thể gọi muội... Vũ Nhi..
Âm cuối 'Vũ Nhi' tựa hồ rất nhỏ, tiểu nha đầu ngượng ngùng nói ra, khiến cho Hạo Thiên Kỳ có chút không biết phải làm sao.
Hắn ban đầu là có ý đồ lợi dụng nàng để đạt đến Thanh Tâm Thảo, nhưng thấy Lam Thiên Vũ thản nhiên nhiệt tình đáp ứng, còn tỏ ra thân thiết, khiến cho Hạo Thiên Kỳ có chút hổ thẹn. Mặc dù trước đó không quá thích nàng, nhưng hiện tại thấy tính tình nàng cũng không phải thuộc loại kiêu căng, ngạo mạn. Chấp thuận coi nàng là muội muội cũng không phải là không được. Nhưng hắn cũng không kêu Lam Thiên Vũ là 'Vũ Nhi', kêu như vậy thân mật, Hạo Thiên Kỳ càng là không thích ứng. Vì thế hắn liền gật đầu đáp:
- Ừm, Thiên Vũ.
Thấy Hạo Thiên Kỳ chịu gọi tên của bản thân, Lam Thiên Vũ quá đỗi vui mừng, sau đó đưa ánh mắt trông mong mà nhìn sang Cung Dạ Yến. Giống như một con tiểu cẩu nhìn chủ nhân chờ được ban phát đồ ăn ngon.
Cung Dạ Yến bất giác đưa tay xoa xoa đầu Lam Thiên Vũ, xúc cảm khá tốt, y nhẹ giọng nói:
- Ân... Vũ Nhi...
Ngữ khí rất dịu dàng, tựa hồ còn mang theo một tia sủng nịch.
Lam Thiên Vũ cúi đầu ngượng ngùng, mà Hạo Thiên Kỳ càng là không hiểu nguyên do tại sao nhìn thấy cảnh trước mắt có chút lóa mắt, giống như giờ phút này hắn ở tại đây quá dư thừa. Hắn nghẹn khuất mà đưa mắt nhìn xuống khán đài. Thấy được món vật phẩm áp trục thứ ba đang được mọi người tranh đoạt.
Đó là một quyển trục ghi về cách bày trận pháp có tên là 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận'. Bất quá loại này chỉ là quyển tàn dư, tuy rằng có thể bày trận, nhưng lại không thể phát huy được hết uy lực của nó. Chân chính 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' thật sự sẽ không ai đem ra bán đấu giá ở đây. Bởi vì giá trị thật của nó có thể khiến cho các tông môn, giáo phái tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Hạo Thiên Kỳ âm thầm chậc chậc lưỡi cảm thán:
"Không nghĩ đến tại đây lại xuất hiện thứ đồ này".
Nhớ năm đó hắn từng vì hứng thú nhất thời của mình tạo ra một cái môn phái ở Linh Lung Giới, bất quá chỉ làm chưởng môn hai mươi năm liền đem ấn tín cùng chức vụ giao lại cho đệ tử, còn bản thân thì phủi tay bỏ đi không hề lại quản.
Nói đến 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' có thể coi là hộ tông trận pháp cỡ nhỏ, năm đó vì muốn cho tông môn phát triển lớn mạnh, hắn đã bỏ ra không ít công sức. Dùng bảy cái trận pháp hợp thành tạo ra một hộ tông đại trận cực lớn có tên là 'Thất Sát Thiên Huyền Vũ Trận'. Mà 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' lại là một trong số bảy trận pháp kia.
Hiện giờ thấy được 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' khiến cho Hạo Thiên Kỳ khá hoài niệm. Chẳng qua chỉ là một quyển tàn dư không đầy đủ lại khiến cho mọi người tranh nhau như vậy?
Nếu lúc này hắn lấy ra cách bày trận 'Thất Sát Thiên Huyền Vũ' không biết những người bên dưới sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ vậy, Hạo Thiên Kỳ lắc đầu cười thầm, liền ngay lúc đó hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nữ tử ở sát phòng ra giá:
- Hai ngàn vạn lượng.
Hạo Thiên Kỳ có chút hiếu kỳ, dựa theo lời của Cung Dạ Yến nói phòng của bọn họ đang ngồi chính là phòng Huyền cấp. Mà nam tử ngồi bên trái tranh đoạt hỏa thạch với bọn họ là phòng Hoàng cấp, nhưng hắn vừa mới nghe được giọng nói nữ tử phát ra từ phòng bên phải. Vậy hẳn là phòng Địa cấp, bất quá điều khiến Hạo Thiên Kỳ thắc mắc là từ đầu chí cuối không hề nghe thấy nàng ta lên tiếng báo giá một món vật phẩm nào. Nhưng hiện tại lại ra giá tranh đoạt một quyển trục trận pháp tàn dư? Cái này thật đúng là khó hiểu.
- Hai ngàn bảy trăm vạn lượng.
Nam tử cứ ngỡ rằng hắn không được viên hỏa thạch sẽ không ai còn tranh với hắn vật phẩm áp trục thứ ba. Có nào ngờ hiện tại lại nhảy ra một nữ nhân ngồi ở phòng Địa cấp báo giá.
Thật mẹ nó nghẹn khuất!
Nữ tử bất ngờ ra giá khiến sắc mặt nam tử tái nhợt, hôm nay hắn xuất môn hình như không xem xét hoàng lịch, bao nhiêu chuyện không theo ý muốn, Xích Tử Lăng không mua được này vốn dĩ là hắn nhường, nhưng hỏa thạch không mua được đã khiến hắn rất phẫn nộ. Bây giờ đến cả 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' cũng có cảm giác như sắp tuột khỏi tầm tay.
- Ba ngàn vạn lượng.
Một giọng nữ trong trẻo, thanh lãnh từ phòng Địa cấp truyền ra.
Với cái giá ba ngàn vạn lượng, quyển trục 'Minh Huyễn Vân Lôi Trận' đã về tay nữ tử.
Phiên đấu giá kết thúc viên mãn, trong tràng mọi người nối đuôi đi ra.
Mở cửa phòng, Cung Dạ Yến nói:
- Đi thôi!
Vặt một trái nho bỏ vào miệng, Lam Thiên Vũ tâm tình rất tốt, chỉ muốn lập tức quay về hoàng cung, vùi đầu vào tu luyện. Sau đó cầu phụ hoàng ban cho Thanh Tâm Thảo đưa đến cho Dạ Yến ca ca.
Ba người bước ra khỏi phòng, đi về phía lối ra.
Lúc này ở lối ra đang có một đám người chắn ngang, mà đứng ở trung tâm là một nam tử rất tuấn tú, toàn thân tỏa ra khí chất vương giả, bệ nghễ kiêu ngạo. Đứng bên cạnh nam tử là một thiếu niên dung mạo thanh tú, thân hình nhỏ nhắn tựa như một thiếu nữ.
Nếu không phải hắn ta có hầu kết, Hạo Thiên Kỳ còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm hắn ta là một thiếu nữ, mà không phải nam tử.
Nam tử nhìn thấy Cung Dạ Yến sau, tức giận liền bay biến đi mất, ánh mắt như si như mê, lại nhìn sang Hạo Thiên Kỳ hắn lại có cảm giác bản thân đã hít thở không thông.
Từ trước đến nay nam tử đã thấy rất nhiều tuấn mỹ nam tử, trong phủ của hắn cũng không ít mỹ nam trai lơ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng hai dạng 'sắc đẹp' cỡ này. Thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Nếu như hắn có thể đem cả hai đặt ở dưới thân, có thể nghe được tiếng cả hai rên rỉ xin tha...., thì đây đúng là chuyện mỹ vị nhất trần gian. Hắn sống không còn gì tiếc nuối.
Vừa nghĩ nam tử vừa liếm liếm môi, yết hầu trở nên khô khốc, huyết dịch trong người hắn bổng chốc sôi trào. Ánh mắt dâm tà tràn đầy dục vọng nhìn về phía Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ.
Thần sắc Cung Dạ Yến trầm xuống, vẻ mặt Hạo Thiên Kỳ cũng trở nên khó coi cực kì.
- Không biết hai vị công tử đây quý danh là gì? Có thể cho tại hạ được biết không?
Nam tử mỉm cười, tỏ ra lịch thiệp hỏi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn trần trụi nhìn cả hai không một chút kiêng dè.
Cung Dạ Yến lạnh mặt, lập tức buông ra uy áp Ngưng Hóa Cảnh tu vi khiến cho nam tử cùng với đám người của hắn vẻ mặt biến sắc, lùi lại.
- Cao thủ Ngưng Hóa Cảnh...
"Tuấn mỹ, còn trẻ tuổi như vậy lại có tu vi Ngưng Hóa Cảnh chỉ có thể là Cung Dạ Yến."
Nghĩ thế, nam tử liền ha hả cười nói:
- Hóa ra là Cung Thiếu chủ đại danh đỉnh đỉnh. Quả thực là tại hạ có mắt như mù. Nay được diện kiến Cung Thiếu chủ thật đúng là danh bất hư truyền, tuấn mỹ vô song, ôn nhuận như ngọc...
Cung Dạ Yến nhíu mày, cảm thấy người nam nhân trước mắt rất phiền, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận trầm giọng nói:
- Xong chưa, xong rồi thì lăn ra một bên.
- Tác giả: Mọi người chuẩn bị tránh dịch thế nào rồi? T.T giờ đi ra đường toàn thấy quán xá đóng cửa, muốn ăn ngon, chơi bời gì chả được. Buồn kinh