Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

chương 4: xuất phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng là... Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết một khi đã tu luyện nhất định phải trải qua tẩy lễ ở phong đàn, lôi trì và băng động. Nếu không tu luyện hơn nữa chỉ có thể là thứ nửa vời.

Hạo Thiên Kỳ khẽ nhíu mày suy nghĩ, phong đàn, lôi trì và băng động là những thứ vô cùng khó kiếm. Sau khi đọc được bộ công pháp bá đạo này hắn có thể xác định được...Đây chính là công pháp phù hợp nhất với mình. Nhưng là nếu có thể luyện thành hắn không ngại thử một lần.

Điều quan trọng hơn nữa nếu như Hạo Thiên Kỳ tu luyện đến tầng cao phải trải qua truyền thừa ở Long tộc. Chuyện này có lẽ sẽ rất khó khăn cho hắn, vì Long tộc không ưa thích nhân loại. Càng đừng nói đến cho một tên nhân loại như hắn vào tiếp nhận truyền thừa của tộc mình. Điều này quả thực khó khăn cực kì.

Bất quá rất có tính khiêu chiến, những thứ khó khăn luôn là mục tiêu mà Hạo Thiên Kỳ theo đuổi. Bởi thế mà trong lòng hắn quyết định Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết này hắn nhất định phải tu luyện! Mà một khi đã tu luyện dù khó khăn cỡ nào phải luyện thành cho bằng được.

Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết được chia làm cửu quyển, mỗi quyển là một chi khí. Kim, mộc, thủy, hoả, thổ, phong, lôi, băng, quang.

Mà Hạo Thiên Kỳ hiện tại có Thiên Tiên Băng Thể và phụ trợ là Lôi Chi Khí và Phong Chi Khí. Có băng, lôi, phong, hắn có thể luyện ba quyển chi khí. Còn những quyển khác nếu như bản thân không có chi khí khác, thì hắn muốn luyện cũng không thể luyện được.

Bước đầu tiên Hạo Thiên Kỳ lựa chọn quyển Băng chi khí "Băng Phách Lưu Ly Quyết" học trước, dù sao Thiên Tiên Băng Thể của hắn vẫn là chủ yếu, mà phong và lôi chỉ là phụ trợ.

Sau khi tu luyện được vài ngày, thân thể của Hạo Thiên Kỳ trở nên lạnh lẽo băng hàn. Ngay cả không khí xung quanh cũng bị hắn làm ảnh hưởng, cả gian phòng trở nên âm hàn đến mức khiến cho thị vệ gác cửa cùng các nha hoàn phải luôn than vãn.

Bất quá bọn họ cũng không phát giác được gì, việc thế tử gia của bọn họ là phế vật đây là chuyện không cách nào thay đổi được. Đương nhiên sẽ không hoài nghi gì cả, chỉ đổ thừa cho thời tiết thất thường.

Ba tháng trôi qua.

Mặc dù Thái Quân cùng các vị bá mẫu thường xuyên đến xem Hạo Thiên Kỳ, nhưng hắn vẫn phải giả vờ mình giống như một bệnh nhân. Nếu không việc hắn trở nên thay đổi một cách khác thường như thế sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Còn về việc cải trang như thế nào đều do tay nghề biến hoá của hắn, kiếp trước dịch dung thuật của hắn xuất quỷ nhập thần. Hoá trang thành một bệnh nhân ốm yếu không thể nào làm khó được hắn.

Một mực ở trong phòng tiềm tu ba tháng, không hề bước ra khỏi phòng khiến cho Hạo Thiên Kỳ cảm giác việc tu luyện của hắn đã trở nên ngưng trệ. Điều này cho thấy muốn mạnh hơn, tất nhiên phải ra ngoài chiến đấu lịch luyện trao dồi võ công.

Còn một cách khác chính là dùng đan dược hoặc linh dịch tôi luyện tẩm bổ cơ thể. Muốn luyện đan dược hắn hiện tại là luyện không được, nhưng điều chế linh dịch cái này vẫn còn là trong khả năng của Hạo Thiên Kỳ.

Từ Luyện Thể Tam Trọng sau khi bị thương đứt hết kinh mạch, Hạo Thiên Kỳ lập tức trở thành phế nhân trong mắt của tất cả mọi người. Nhưng hiện tại hắn đã là Luyện Thể Cửu Trọng, việc dùng máu huyết chân long, cùng với tu luyện bộ công pháp Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết đã giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Tuy nhiên Hạo Thiên Kỳ muốn ra khỏi phủ Trấn Bắc Hầu là điều không thể nào. Không nói tới việc hắn là thế tử, lại là ma bệnh, càng quan trọng hơn Thái Quân và các vị bá mẫu sẽ không cho phép hắn rời khỏi.

Chuyện này chính là điều mà Hạo Thiên Kỳ đau đầu, đang lúc vắt óc suy nghĩ tìm cách nào để Thái Quân cho phép hắn ra khỏi phủ, thì nghe nha hoàn truyền lời tới nói Thái Quân muốn gặp hắn.

Ngay lập tức Hạo Thiên Kỳ nhanh chóng thu xếp, liền đi đến Thanh Sơn Các biệt viện của Thái Quân cư ngụ.

Thanh Sơn Các.

Vừa bước vào phòng Hạo Thiên Kỳ liền thấy chủ toạ đang ngồi là Thái Quân, phía dưới là ba vị bá mẫu của hắn. Một nhà tề tụ đông đủ như vậy ắt hẳn là có chuyện quan trọng mới triệu kiến hắn.

Hạo Thiên Kỳ vừa âm thầm suy đoán, vừa khom người hành lễ:

- Tổ mẫu! Đại bá mẫu, nhị bá mẫu, tam bá mẫu! Kỳ Nhi đã tới!

Thái Quân vẻ mặt ôn hoà tươi cười đưa tay vẫy vẫy nói:

- Kỳ Nhi! Tới đây.

- Vâng, tổ mẫu.

Hạo Thiên Kỳ nghe vậy ngoan ngoãn liền bước chân đi đến.

Thái Quân chăm chú nhìn thần sắc của Hạo Thiên Kỳ, cảm thấy sắc mặt của tôn nhi hôm nay tốt hơn rất nhiều khiến nàng rất an tâm. Tuy nhiên hiện tại đã trãi qua năm tháng, sắp tới Kỳ Nhi cũng cần phải phục dụng viên Cửu Mệnh Đan thứ hai. Hôm qua người ở phương Bắc đã đưa đến Cửu Mệnh Đan, chính vì vậy mà nàng kêu Kỳ Nhi đến nơi này là muốn đưa cho hắn.

Thái Quân liền cười nói:

- Nhìn sắc mặt Kỳ Nhi hôm nay rất tốt. Kỳ Nhi cảm thấy trong người thế nào?

Hạo Thiên Kỳ gật đầu thành thực đáp:

- Tạ tổ mẫu quan tâm, tôn nhi cảm thấy đã khá rất hơn nhiều.

Đại bá mẫu quan sát Hạo Thiên Kỳ, sau đó liền gật đầu nói:

- Đúng là nhìn thần sắc Kỳ Nhi hôm nay tốt hơn mọi lần.

Nhị bá mẫu cùng tam bá mẫu cũng cảm thấy vậy đồng thanh lên tiếng:

- Đúng vậy.

Thái Quân từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp gỗ nhỏ đưa cho Hạo Thiên Kỳ dặn dò:

- Kỳ Nhi, viên thuốc bên trong khi về phòng nhất định phải dùng.

Hạo Thiên Kỳ đưa tay tiếp nhận hộp gỗ, hắn biết vì bệnh tình của hắn mà vị tổ mẫu này trăm phương ngàn kế tìm mọi cách để lấy được viên đan dược có tên Cửu Mệnh Đan. Tuy hiện tại cơ thể của hắn đã không cần sử dụng Cửu Mệnh Đan, nhưng hắn không thể mở miệng nói ra a. Làm vậy sẽ khiến Thái Quân nghi ngờ, trước mắt cứ thuận theo ý vị tổ mẫu này là được.

- Vâng, tổ mẫu. Tôn nhi đã biết!

Thái Quân hài lòng gật đầu từ ái nói:

- Được rồi, Kỳ Nhi về phòng nghỉ ngơi đi. Ta cùng các vị bá mẫu của con còn có chuyện cần bàn.

Hạo Thiên Kỳ trong lòng khổ não, mấy tháng qua hắn ở trong phòng đã nghỉ ngơi chưa đủ sao? Vậy mà vị tổ mẫu này vẫn muốn để hắn tiếp tục nghỉ ngơi? Hắn còn đang có ý định muốn ra ngoài đi dạo vài vòng đâu.

Thấy Hạo Thiên Kỳ vẫn đứng tại chổ, Thái Quân lập tức nghi hoặc hỏi:

- Kỳ Nhi làm sao vậy?

Hạo Thiên Kỳ vẻ mặt khó xử ấp úng nói:

- Tổ mẫu, tôn nhi đã một mực ở trong Linh Lung Các dưỡng bệnh ba tháng qua có chút bức rức khó chịu. Tôn nhi muốn xin phép tổ mẫu cho tôn nhi ra ngoài phủ đi dạo một chút cho khuây khoả. Mong tổ mẫu chấp thuận!

Thái Quân do dự nói:

- Chuyện này....

Lời nói hợp tình hợp lý khiến cho Thái Quân nghe được liền muốn mở miệng cự tuyệt, lại trở nên khó xử không thể từ chối ngay được.

Bất quá Hạo Thiên Kỳ nhìn thái độ của Thái Quân cho thấy muốn được Thái Quân chấp thuận vậy thì càng khó khăn hơn. Vì vậy hắn đưa mắt nhìn về phía ba vị bá mẫu với ánh mắt cầu xin.

Ba vị bá mẫu bắt gặp ánh mắt cầu xin của Hạo Thiên Kỳ liền mủi lòng, bọn họ cũng biết ba tháng qua Kỳ Nhi nhốt mình ở bên trong Linh Lung Các không hề ra khỏi biệt viện. An tâm tịnh dưỡng, tính tình hắn lại trở nên nhu thuận nghe lời, bọn họ cảm thấy việc Kỳ Nhi mất đi ký ức quả thực rất tốt.

Tuy rằng trước đây không thường xuyên gây hoạ, nhưng việc tự ý tham gia đại hội tỷ võ khiến cho bọn họ có chút thất vọng về hắn. Hiện nay biểu hiện của Hạo Thiên Kỳ làm cho bọn họ cảm thấy hài lòng hơn trước rất nhiều. Vì thế mà bọn họ lập tức lên tiếng nói giúp hắn, người đầu tiên mở lời là đại bá mẫu.

- Mẫu thân, ba tháng qua Kỳ Nhi dưỡng bệnh nay có chút khởi sắc, người cứ cho phép Kỳ Nhi đi ra ngoài giải khuây đi.

Nhị bá mẫu sau đó tiếp tục lên tiếng:

- Phải đó mẫu thân, chúng ta cũng không thể bắt Kỳ Nhi suốt ngày ở Linh Lung Các được. Ở một chổ sẽ khiến cho tinh thần cùng thể xác không tốt, không khéo bệnh của Kỳ Nhi lại chuyển biến xấu.

Tam bá mẫu liền nói:

- Nếu như mẫu thân lo lắng, không bằng phái người đi theo bảo vệ Kỳ Nhi?

Thái Quân nhìn Hạo Thiên Kỳ thấy được ánh mắt chờ mong của hắn, liền không đành lòng từ chối. Vì thế sau khi nghe ba nhi tức của nói vậy, nếu nàng không cho phép, sợ Kỳ Nhi buồn bã dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu. Như vậy mọi chuyện sẽ tệ hơn, chính vì thế mà Thái Quân sau khi đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc cũng đành mở miệng thở dài nói:

- Được rồi. Nếu Kỳ Nhi muốn ra ngoài đi dạo, nhất định phải mang theo hộ vệ bên người.

Hạo Thiên Kỳ nghe Thái Quân chấp thuận hắn liền nở nụ cười vui mừng khom người cảm tạ:

- Đa tạ tổ mẫu!

Sau khi Hạo Thiên Kỳ rời khỏi, Thái Quân cùng ba nhi tức bàn vài việc thì ba người họ cũng rời đi.

Lúc này Thái Quân trầm tư một lúc, rồi nhíu mày nói:

- Tần Hải!

Ngay lập tức từ một góc khuất ở biệt viện, liền xuất hiện một người toàn thân mặc hắc y, đến mặt mũi cũng bị bịt kín. Sau khi xuất hiện hắn quỳ xuống đợi Thái Quân ra chỉ thị.

- Ngươi hãy âm thầm đi theo bảo hộ thế tử. Nếu hắn gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì hẳn ra tay.

Tần Hải chắp tay cung kính đáp:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nói xong, "Vèo" một cái, thân ảnh của hắn liền mất hút.

◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈

Hiện tại Hạo Thiên Kỳ sau khi được Thái Quân cho phép rời khỏi Trấn Bắc Hầu phủ, hắn cùng với năm người hộ vệ đang đi dạo trên đường phố.

Đường phố nơi đây khá náo nhiệt, bọn họ buôn bán đủ các loại vật phẩm dược liệu, hay những binh khí mà đối với Hạo Thiên Kỳ mà nói những thứ đồ vật này không đáng để hắn quan tâm.

Bất quá đi ra ngoài hít thở không khí quả thực so với nhốt mình ở trong phòng tu luyện khá hơn không ít. Chỉ có điều có năm cái đuôi đi theo, bầu không khí này có chút mất hứng.

Nhưng là...nếu không cho bọn họ theo vậy thì đừng mong ra khỏi cửa. Bởi thế mà Hạo Thiên Kỳ dứt khoát mặc kệ, chỉ cần bọn họ không cản trở hắn làm việc là được.

Vừa đi vừa vung vẩy chiết phiến, hình tượng quả thực rất giống với các công tử ăn chơi trác táng. Kết hợp với dung mạo xinh đẹp như hoa, khiến cho Hạo Thiên Kỳ trở thành tâm điểm chú mục của mọi người.

Đều nghe nói thế tử Trấn Bắc Hầu chỉ là "gối thêu hoa". Điều này ai cũng biết, thậm chí cả con nít ba tuổi cũng biết đến danh tiếng phế vật của hắn.

Nhiều ánh mắt đổ dồn vào Hạo Thiên Kỳ, một số người hiếu kỳ thì thào hỏi nhỏ. Một số lại trắng trợn nhao nhao bàn tán lớn tiếng.

- Nhìn kìa, nhìn kìa... kia không phải thế tử Trấn Bắc Hầu sao?

- Thế tử Trấn Bắc Hầu? Là tên thế tử phế vật đó sao?

- Sao ta nghe nói hắn bị đánh gần chết rồi mà?

- Ta nghe đồn hắn bị Thượng Quan Võ (nhi tử của Thừa Tướng) đánh đến thừa sống thiếu chết không phải sao?

- Một tên phế vật dám tham gia đại hội tỷ võ, thật không biết tự lượng sức.

- Còn vọng tưởng thích Trường Nhạc công chúa. Thật là tưởng mình là thế tử liền nghĩ Trường Nhạc công chúa sẽ thích hắn?

- Hắn vậy mà còn mặt mũi dám ra đường?

..................

...........................

.......................................

Đủ các loại từ ngữ, câu nói khó nghe nói về Hạo Thiên Kỳ. Tuy nhiên những lời nói đó của bọn họ Hạo Thiên Kỳ lại không mấy quan tâm, giống như hắn không phải là người bên trong câu chuyện. Nhưng năm người hộ vệ của Hạo Thiên Kỳ sắc mặt không được tốt lắm, tốt xấu gì Hạo Thiên Kỳ là thế tử của bọn họ. Việc người dân nói xấu thế tử khiến cho bọn họ rất tức giận, mặc dù là tức giận nhưng bọn họ vẫn kìm nén. Không ai cấm quyền tự do ngôn luận a.

Hạo Thiên Kỳ ung dung tiêu sái bước đi, lúc này bổng dưng từ đâu tới một đám thiếu niên chặn đường của hắn. Vừa nhìn qua cách ăn mặc là biết con cháu của thế gia. Bất quá Hạo Thiên Kỳ lách người đi sang hướng khác, hắn không muốn tiếp xúc với lũ tiểu bối ăn không có chuyện gì làm, rãnh rỗi hay kiếm chuyện sinh sự này.

Nhưng sự việc lại không theo như ý Hạo Thiên Kỳ muốn. Hắn càng muốn tránh thì bọn thiếu niên càng cản trở đường đi của hắn. Lúc này bọn chúng đã dàn thành hàng chắn hết đường đi của Hạo Thiên Kỳ.

Năm hộ vệ đi theo Hạo Thiên Kỳ thấy thế liền bước sát lại gần hắn, tránh cho việc các thiếu niên này gây bất lợi cho thế tử của bọn họ.

Một tên cầm đầu trong số bọn chúng liền bước ra, tiến đến chổ Hạo Thiên Kỳ cười hoà ái. Nhưng trên thực tế ánh mắt của hắn có vài phần khinh bỉ nhìn Hạo Thiên Kỳ.

- Thiên Kỳ huynh! Nghe bảo huynh gần đây không khoẻ, ta và các huynh đệ mấy lần tiến đến Trấn Bắc Hầu phủ muốn thăm huynh. Mà ngặt nỗi cửa phủ từ chối tiếp khách. Kinh mạch huynh bị phế, không biết có phải sự thật không?

Hạo Thiên Kỳ nghe hắn hỏi vậy, liền biết được bọn họ là lai giả bất thiện. Mặc dù câu đầu hỏi thăm sức khoẻ của Hạo Thiên Kỳ thì hắn tỏ vẻ rất quan tâm. Nhưng đến câu cuối cùng Hạo Thiên Kỳ cảm nhận được trong đó có một tia khinh thường cười nhạo.

Hỏi thăm sức khoẻ là phụ, muốn kiểm tra kinh mạch của hắn có phải hay không bị phế mới là chính đi?

Bất quá Hạo Thiên Kỳ là loại người gì, hắn chính là "giả trư ăn thịt hổ" đương nhiên sẽ không vì những lời nói khinh miệt mà bại lộ chính mình.

Hạo Thiên Kỳ khẽ cười khuôn mặt thập phần khiêm tốn nhã nhặn đáp:

- Cảm tạ hậu ý của huynh đài. Bất quá...

Hạo Thiên Kỳ dừng lại một chút nhìn người trước mắt tỏ ra mê man nói:

- Hình như bản thế tử không biết ngươi.

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói xong thiếu niên kia vẻ mặt tiếu ý ngay lập tức liền biến sắc, hai tay hắn nắm chặt lại thành quyền. Ánh mắt lăng liệt nhìn Hạo Thiên Kỳ, mà ở bên cạnh hắn liền có một vị thiếu niên khác tức giận quát:

- Tên phế vật kia, ngươi thật là không biết tốt xấu. Thế Kiệt huynh có lòng hảo tâm hỏi thăm ngươi, mà ngươi lại giở giọng khinh người như vậy ư? Đừng tưởng mình là thế tử của Trấn Bắc Hầu thì không coi ai ra gì?

Một thiếu niên khác cũng tiến lên khinh bỉ nhìn Hạo Thiên Kỳ nói:

- Là phế vật thôi, rác rưởi không ai bằng còn làm cao được sao? Thế Kiệt! Huynh không cần phải quan tâm đến hắn.

Hạo Thiên Kỳ nhìn nhìn ba người bọn họ ngu ngơ đáp:

- Ta không quen biết các ngươi, các ngươi lại chắn đường hỏi thăm sức khoẻ ta. Không phải vì ta là thế tử của Trấn Bắc Hầu sao?

Quả nhiên ba người thiếu niên kia nghe xong lập tức phẫn nộ, câu này rất có hàm ý. Bọn hắn làm sao không nghe ra, tên phế vật kia ngụ ý nói bọn họ tới bắt chuyện là vì muốn thân cận với Trấn Bắc Hầu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio