Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

chương 1009: bất đắc dĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có chuyện gì, cháu nói đi.” Trương thị hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền nói, một mặt lại hướng Ngũ lang nói: “Ngũ lang, con dẫn Kế Tổ đến tiền viện, hai huynh đệ trò chuyện đi… Xem cha con đi đâu rồi, có người đi theo ổng không.”

Trương thị thấy mới vừa rồi lúc Liên Thủ Tín ra ngoài sắc mặt không tốt, vì vậy có chút bận tâm, cho nên bảo Ngũ lang tìm người đi theo Liên Thủ Tín.

Ngũ lang vâng lời dạ một tiếng, đứng lên, cùng Liên Kế Tổ đi đến tiền viện.

“Mấy nam nhân bọn họ đều đi rồi, mợ cháu chúng ta nói chuyện cũng thoải mái.” Lúc này Trương thị mới cười nói: “Vợ Kế Tổ, có lời gì cháu cứ nói đi.”

“Đúng vậy, đại tẩu, có lời gì tẩu cứ việc nói, không cần phải băn khoăn.” Liên Mạn Nhi cũng nói với Tưởng thị. Liên Mạn Nhi biết, Tưởng thị là người tỉ mỉ, có mấy lời sẽ không nói ở trước mặt Liên Thủ Tín. Thân là cháu dâu của Liên gia, Tưởng thị cảm thấy có mấy lời, nói với Trương thị thì thích hợp hơn. Mà Tưởng thị cũng biết, Liên Mạn Nhi nhất định đứng cạnh Trương thị bên này.

“Tứ thẩm… Lão thái thái hồ đồ cũng không phải là ngày một ngày hai, mà bình thường bà hồ đồ, cũng không phải bộ dạng như hôm nay.” Tưởng thị cũng cười cười, nói cho Trương thị cùng Liên Mạn Nhi biết.

“Không phải bộ dạng ngày hôm nay?” Trương thị khó hiểu.

“Dạ” Tưởng thị gật đầu: “Lão thái thái những ngày qua không còn được như trước kia, làm ầm ĩ lợi hại hơn nhiều, giữa ban ngày, bên cạnh một khắc cũng không thể không có ai. Chỉ cần vắng vẻ một cái, bà cũng chịu không được, liền gào thét… Mấy ngày hôm trước, chúng cháu đều ở bên ngoài, trong nhà có Nha Nhi chăm sóc bà. Nha Nhi phải ra ngoài một lát, dù đã nói rõ ràng để tránh bà hiểu lầm. Nhưng chờ Nha Nhi đi đến hậu viện, bà ở trong phòng liền rùm beng ầm ĩ.”

“… Nói chúng cháu ai cũng không để ý đến bà, bỏ lại bà không lo. Những lời mắng nhiếc kia của lão thái thái, cháu cũng không thể nói lại, sợ ô uế lỗ tai của tứ thẩm và Mạn Nhi muội. Tứ thẩm, lúc ấy mọi người không có ở đó, chứ khi đó, người không biết còn tưởng là có chuyện kinh thiên động địa gì, giống như trong nhà có kẻ giết người đòi mạng không bằng.”

“Đến lúc chúng cháu vội vã đi vào nhà. Cháu liền nhẹ giọng khuyên bà. Chúng cháu đang ở ngay cạnh cửa sổ, cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì, mà đang thu dọn sân viện. Nha Nhi đi ra ngoài một hồi cũng đã nói với bà rồi mà. Ban ngày ban mặt, nhưng lại náo đến thế kia. Bà im lặng hồi lâu, cách một hồi lại nói trong phòng có quỷ, còn nói quỷ kia muốn bắt bà, giết bà.”

“Lúc có người bên cạnh, không có chuyện gì, lại không biết có gì không vừa lòng, bà cũng làm ầm ĩ… Hôm nay như vậy là tốt lắm rồi đấy. Lúc khác, lúc nào cũng mắng người, nhìn thấy người nào thì mắng người đó, lời nói thì không câu nào là không mắng ra miệng được. Còn… nói cái gì mà thần thần quỷ quỷ, như thể không quậy thì sẽ không có tinh thần.”

Nói đến đây, Tưởng thị lại than thở.

“Người già rồi nên đầu óc cũng hồ đồ. Ta thấy lão thái thái hôm nay như vậy, là lẩm cẩm rồi.” Trương thị cũng thở dài nói.

“Dạ đúng” Tưởng thị lập tức tiếp lời: “Người đã già, đây cũng là chuyện bất khả kháng.”

“Lão thái thái hiện tại, vẫn là đương gia sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.

“Đương gia, đương gia sao được.” Tưởng thị cười khổ nói: “Chuyện gì bà cũng không quản, chỉ mắng loạn. Có điều mỗi bữa cơm ăn gì, bà vẫn đều quản. Cho dù nhìn bà đã hồ đồ, nhưng chúng cháu cũng phải hỏi, bà nói ăn gì, chúng cháu liền làm như vậy. Cứ như vậy, có đôi khi bà nhớ lầm, còn mắng còn náo.”

“Về mặt ăn uống, chúng cháu đều nghe theo lão thái thái. Chuyện khác, đặc biệt là qua lại với người khác, chuyện này, cháu, chúng cháu cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình làm chủ thôi. Lão thái thái cái gì cũng không quản, chúng cháu đành phải tự xử lý thôi.” Tưởng thị lại nói.

“Cháu làm đúng lắm, không ai nói gì được.” Trương thị liền nói. Nếu bây giờ còn để cho Chu thị quản gia, quản nhân tình lui tới, chiêu đãi khách nhân vân vân, đó mới là chuyện mất mặt. Tưởng thị làm chủ, tốt hơn Chu thị không biết bao nhiêu lần. Cũng giống như hôm nay bọn họ đi thăm Chu thị, Tưởng thị đã thu xếp rất có thể diện.

“Trước mặt tứ thẩm, cháu không dám giấu giếm. Cả Mạn Nhi muội nữa, có gì mà Mạn Nhi muội không nhìn ra chứ.” Tưởng thị vừa nói chuyện, đột nhiên quỳ xuống.

“Vợ Kế Tổ, cháu làm gì thế?” Trương thị vội nói: “Chúng ta đều là người trong nhà, có chuyện gì cháu cứ nói là được mà.”

“Tứ thẩm, để cho cháu nói đã. Chờ cháu nói xong, mặc cho tứ thẩm xử trí.” Tưởng thị nhất định không chịu đứng dậy, hơn nữa vành mắt còn đỏ: “Tứ thẩm, hôm nay tứ thẩm nói muốn đi thăm lão thái thái, còn có nàng dâu mới. Cháu liền sợ, sợ lão thái thái làm ầm ĩ, thì một đại gia đình cũng không được yên tĩnh, lại còn ở trước mặt vợ Ngũ lang, thể diện mọi người cũng bị mất. Còn nữa, sẽ hù dọa nàng dâu mới người ta.”

“Cháu liền tự mình chủ trương, cho lão thái thái ăn một thang… thuốc an thần.” Tưởng thị nói ra lời khiến người ta không ngờ được.

“Hả?” Trương thị trăm triệu lần không nghĩ tới, Tưởng thị sẽ nói như vậy, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

Liên Mạn Nhi cũng tỉnh ngộ, không trách được hôm nay Chu thị không có tinh thần như vậy, buồn ngủ, thì ra là đã sớm uống canh an thần.

“Lão thái thái bây giờ hồ đồ, nên cháu phải tự chia việc. Về mặt ăn uống, sẽ do bà làm chủ. Chuyện thứ hai chính là uống thuốc. Mỗi ngày đều phải uống thuốc, không cho bà uống, bà liền náo, liền mắng. Có đôi khi đã uống rồi, đảo mắt quên ngay, chửi chúng cháu ăn bớt tiền của bà, không mua thuốc cho bà, cần phải uống một lần nữa mới có thể xong chuyện, ai nói gì cũng không được.”

“Thuốc an thần cũng là thuốc bốc từ tiệm thuốc trên trấn, bình thường lão thái thái nói ngủ không được, nửa đêm mơ mộng thấy quỷ, bà đòi uống.”

“Tứ thẩm, cháu thật sự đã không còn biện pháp. Nói lý với lão thái thái, bà lại nghe không vào, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này. Tứ thẩm muốn đánh muốn trách, cháu cũng không có nửa câu oán hận…” Tưởng thị quỳ nói xong, cúi thấp đầu xuống, một bộ dáng tùy ý Trương thị trách phạt.

“Cháu đứa nhỏ này…” Trương thị nghe Tưởng thị nói xong, liên tục thở dài, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Chẳng qua là thuốc an thần, là do lang trung trong tiệm thuốc bốc, đối với thể cốt của lão thái thái, bảo đảm không có ảnh hưởng gì sao?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nhìn Tưởng thị hỏi.

“Mạn Nhi muội yên tâm, thuốc kia lang trung đã nói là loại ôn hòa nhất, cho dù lão thái thái bình thường có uống đi nữa, cũng không có ảnh hưởng xấu gì.” Tưởng thị vội đáp.

“Như vậy… Cũng đành thôi… Ai.” Liên Mạn Nhi cũng than thở: “Đại tẩu, tẩu chỉ cần nhớ, nhất định phải chiếu cố lão thái thái thật tốt, chuyện như vậy không thể tái diễn.”

“Sẽ không. Lần này là do quá cấp bách không còn cách nào…” Tưởng thị liền nói.

“Được rồi, nói cũng đều nói rồi, vợ Kế Tổ mau đứng lên đi, dưới đất lạnh. Thân thể cháu cũng gầy yếu.” Trương thị liền nói.

“Đúng vậy, đại tẩu.” Liên Mạn Nhi đứng lên, đích thân dìu Tưởng thị đứng lên, đến trên ghế ngồi.

Nói về Chu thị cũng không còn chuyện gì, Trương thị và Liên Mạn Nhi lại hỏi thăm Tưởng thị về sinh kế gần đây.

“Hai bức thêu trước kia đại tẩu đưa muội xem” Liên Mạn Nhi cười nói: “Thật sự rất đẹp. Khoản tiền bọn họ trả cho đại tẩu chắc cũng không tồi, đại tẩu có thấy hài lòng không?”

“Hài lòng, hài lòng chứ.” Nói đến chuyện này, Tưởng thị vui vẻ hẳn ra: “Ta thấy vậy đã tốt lắm rồi. Nếu mang đến nơi khác, không nói đến có thể bán đi hay không, cũng chưa chắc sẽbán được nhiều bạc như vậy. Ta biết, đây là Mạn nhi muội cố ý trợ cấp cho ta, trong lòng ta rất áy náy.”

“Đại tẩu không cần áy náy, tay nghề của đại tẩu thực sự xứng đáng với giá tiền kia.” Liên Mạn Nhi liền nói. “Chỉ là, đại tẩu cũng đừng quá nóng lòng, thêu những thứ đó quá hao tâm tốn sức, đại tẩu cũng nên chú ý đến thân thể mình nữa.”

“Mạn Nhi nói rất đúng.” Trương thị gật đầu đồng ý: “Cháu muốn kiếm tiền thì cũng phải từ từ, để cho thân thể quá mệt cũng không được. Trong nhà sau này đều phải dựa vào cháu.”

Ngay cả Trương thị cũng biết, cái nhà kia, sau này phải dựa vào Tưởng thị. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không thể chống đỡ nổi. Dĩ nhiên, lời như vậy, chỉ những khi không có Liên Thủ Tín ở đây, Trương thị mới nói.

“Bên đó cứ sống cho tốt, có gì khó khăn cứ việc nói với chúng ta.” Trương thị lại nói.

“Có những lời này của tứ thẩm là đủ rồi. Sau này, bất kể cuộc sống có khó khăn gì, cháu cũng không sợ nữa.” Vành mắt Tưởng thị lại hơi đỏ lên, bởi vì biết rõ ân oán giữa các phòng Liên gia, Trương thị hôm nay có thể ôn hòa nhã nhặn đối xử với bọn họ, còn nói ra lời như vậy, Tưởng thị không thể không cảm động. Nàng biết, Trương thị không phải là người giả dối, Trương thị chịu nói như vậy thì nhất định sẽ làm được.

“Đại tẩu, sao Tây Sương phòng vẫn chưa cho thuê?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Tưởng thị.

“Là thế này.” Tưởng thị vội vàng cười đáp: “Lần đó trở về, ta đã nói cùng lão thái thái. Lão thái thái không vui, ngại nhiều người ồn ào. Vừa lúc Mạn Nhi muội an bài sinh kế cho ta. Ta thấy cũng không sao.”

“Vậy cũng tốt, độc môn độc viện (một nhà một viện) cũng bớt lo.” Trương thị liền nói, đối với chuyện này, Tưởng thị quyết định thế nào, Trương thị cũng không có ý kiến.

Ba người nói việc nhà một hồi, Tưởng thị nhìn sắc trời đã không còn sớm, đứng dậy cáo từ về nhà.

“Còn phải làm cơm tối, lão thái thái tỉnh ngủ rồi, có lẽ còn có phân phó gì nữa. Nếu cháu không ở trước mặt, sợ sẽ mắng người.”

Tưởng thị nói như vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng không tiện lưu nàng nữa. Liên Mạn Nhi bảo Cát Tường trở về phòng nàng chọn lấy hai miếng da và hai cái nhẫn tới đây, đưa cho Tưởng thị.

“Đây là lễ mừng năm mới cho đại tẩu làm quần áo chống lạnh, chiếc nhẫn thì để đại tẩu ngắm.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“… Lần nào trở về muội cũng cho ta đồ” Tưởng thị ban đầu cũng không chịu đón lấy: “Lễ mừng năm mới kia đã sớm đủ rồi.”

“Đại tẩu chớ khách khí với muội” Liên Mạn Nhi liền nói: “Nếu Đại tẩu thấy không thích, thì đưa cho Đại Nữu Nữu. Chớ ngại vật này không tốt.”

Tưởng thị liên tục nói không dám, Trương thị cũng nói nàng nhận lấy, lúc này nàng mới nhận. Trương thị lại bảo tiểu nha đầu đưa Tưởng thị ra ngoài, đến tiền viện kêu Liên Kế Tổ, cùng nhau về nhà.

Cho đến lúc gần bữa cơm tối, Liên Thủ Tín mới rầu rĩ không vui trở về. Người một nhà, ai cũng không nói gì. Liên Thủ Tín cần có thời gian tiếp nhận thực tế.

“Người nào không già đi kia chứ, ai có thể lúc nào cũng trẻ mãi. Ngũ lang nhà chúng ta cũng đã cưới vợ rồi, chàng còn có gì mà chưa thấy qua chứ.” Buổi chiều, bọn nhỏ đã trở về phòng nghỉ ngơi, Trương thị lại khuyên Liên Thủ Tín: “Lão gia tử không còn nữa, chàng có thể tìm về sao? Lão thái thái vốn cũng sẽ có một ngày như vậy, hiện tại chàng chịu không được, đến ngày đó thì biết làm thế nào? Chàng cũng sắp làm ông người ta rồi, sao còn giống như hài tử chưa dứt sữa thế?”

Bị Trương thị nói như vậy, Liên Thủ Tín khó tránh khỏi áy náy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio