Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

chương 231: một năm mới bắt đầu từ mùa xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đến trường, mỗi ngày phần lớn thời gian ở tư thục, người một nhà bao gồm Liên Mạn Nhi, lúc đầu đều có chút không quen. Nhất là người làm mẹ như Trương thị, vài ngày đầu cảm thấy trong lòng luôn vắng vẻ, khi không có việc gì liền thích tới cửa đứng, hướng về phía Thanh Dương trấn trông ngóng nhìn quanh.

Liên Mạn Nhi cũng thấy có chút mất mát, nàng cũng muốn đến trường, hơn nữa bên người không có người hầu nhỏ Tiểu Thất, cũng cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Mấy ngày sau, người một nhà mới chậm rãi thích ứng.

Ngũ Lang từ sau khi đến trường, càng thêm cần cù. Lúc ở nhà, trừ bỏ canh giờ cố định làm bài tập, đều cướp việc để làm. Đương nhiên, ba đứa nhỏ đều tuân thủ ước định, sau khi tan học, chuyện thứ nhất, chính là ở trên kháng bày ra cái bàn, Ngũ Lang lấy sách dùng lúc đi học ra, cùng bút ký hắn ghi nhớ, đem bài học tiên sinh dạy cho, lại hướng Liên Mạn Nhi chậm rãi giảng giải một lần.

Liên Mạn Nhi học cũng là thật sự. Chữ phồn thể nàng đã nhận biết được một ít, nhưng ở phương diện ngữ pháp, chỉ có hai bản sách học vỡ lòng của Liên lão gia tử dạy, tất nhiên là không đủ. Nên Ngũ Lang dạy học, làm cho nàng được lợi không phải là ít.

Đồng thời, Ngũ Lang phát hiện, lúc dạy Liên Mạn Nhi, hắn không chỉ có có thể củng cố bài học trên lớp, còn hiểu biết sâu sắc nội dung sở học. Cũng nhanh phát hiện chỗ còn thiếu, chỗ không hiểu, tiện thể tiến thêm một bước trong học tập.

So với Ngũ Lang chăm học, Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, đầu óc tuy thông minh, nhưng lại còn là có chút ham chơi. Mỗi ngày chạng vạng khi giảng bài, cũng giúp hắn rất lớn, làm cho hắn đem bài học trên lớp học lại một lần, không đến mức xem nhẹ, mà quên đi.

Liên Mạn Nhi cũng từng hỏi tình huống Liên Kế Tổ ở tư thục. Trừ bỏ ngay vài ngày đầu, Liên Kế Tổ cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng đến lớp học, sau đó thì không cùng bọn hắn đi chung nữa.

“Kế Tổ ca giống như rất khắc khổ.” Ngũ Lang nghĩ nghĩ, rồi nói, “Vào phòng học, đến lúc học xong, cũng không phát hiện hắn đi ra.”

“Kế Tổ ca đi học vụng trộm ngủ, đệ từng nhìn thấy.” Tiểu Thất đến đây, nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Kế Tổ đi học mà ngủ? Ở nhà không nghỉ ngơi tốt hay như thế nào ?

Liên Mạn Nhi có chút nghi hoặc, trong lòng vừa động, liền nắm mặt Tiểu Thất.

“Tiểu Thất, đệ lại ham chơi phải không? Người ta đi học, đệ nhìn thấy, vậy là đệ cũng chuồn êm đi chơi, đúng không?” Quả nhiên, vẫn là đối với việc học của đệ đệ nhà mình càng quan tâm, cũng càng nghiêm khắc hơn một ít.

“Oan uổng a, ” Tiểu Thất kêu oan, “Nhị tỷ đệ không ham chơi, ca trông chừng đệ mà, là lúc đệ đi nhà xí nhìn thấy.”

Ngũ Lang ở bên cạnh thấy thế thì cười không ngừng.

“Mạn Nhi, Tiểu Thất ngồi ở trước mặt ta, trừ bỏ đi nhà xí, nó không tránh học được.” Ngũ Lang nói. Trong trường, lúc đi học, nếu có học trò muốn lên nhà xí, thì phải xin phép tiên sinh, cầm thẻ số tiên sinh phát cho, mới có thể đi ra ngoài đến nhà xí. Nếu như thời gian đi nhà xí dài quá hoặc là nhiều lần, tiên sinh sẽ nghi ngờ, học trò này không phải bị bệnh thì chính là muốn trốn học. Tiên sinh đương nhiên là sẽ không cho phép chuyện trốn học xảy ra.

Liên Mạn Nhi lúc này mới chịu buông Tiểu Thất ra, có tư thục quản lý nghiêm khắc, hơn nữa Ngũ Lang ở bên cạnh đốc thúc, Tiểu Thất chỉ có thể thành thành thật thật mà học bài.

Khuôn mặt của Tiểu Thất được cứu, liền nâng cái tay béo nhỏ lên, cố gắng mau chóng đem mặt mình phục hồi nguyên trạng.

“Nhị tỷ, tỷ oan uổng đệ.” Xoa mặt xong, Tiểu Thất liền làm nũng với Liên Mạn Nhi “Đệ muốn bồi thường.”

“Tỷ không nên oan uổng đệ. Đệ muốn bồi thường gì?” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Nhị tỷ, tỷ tìm bao nhiêu hạt giống rau? Cho đệ xem.” Tiểu Thất ghé vào trên cánh tay mắt to chớp sáng chớp nhìn Liên Mạn Nhi.

Tiểu Thất còn rất dễ dỗ, chỉ muốn nhìn hạt giống rau nàng sưu tập. Cái này thì không có gì để giấu diếm, Liên Mạn Nhi liền từ bên cạnh ôm một cái hộp gỗ đến, bên trong có mấy cái bọc giấy, trên bao giấy còn viết chữ, ghi rõ bên trong là hạt giống rau gì.

Bây giờ còn chưa tới mùa trồng trọt, nhưng mà Liên Mạn Nhi căn cứ lấy nguyên tắc mọi thứ làm sớm, nên đã sớm bắt đầu sưu tập hạt giống rau. Trong đó có một bộ phận, là mùa thu năm trước Trương thị sưu tập, đều là giống trong vườn rau Liên gia có, như là đậu giác, dưa chuột, bí đỏ, cải trắng, ớt, rau cần, rau chân vịt, các loại cà.

Mấy cái khác, là mấy ngày nay Liên Mạn Nhi sưu tập .

Liên Mạn Nhi mở ra một đám bọc giấy, để Ngũ Lang cùng Tiểu Thất xem.

“Đây là đậu Hà Lan, là của Tôn tứ thẩm ở thôn Tây được thân thích nàng ở Hà Gian phủ cho.” Tôn tứ thẩm, là một nàng dâu giúp đỡ Liên Mạn Nhi giặt quần áo. Nam nhân nhà Tôn tứ thẩm thân thể không được tốt, mấy đứa con lại nhỏ, cuộc sống thực nghèo khổ. Sau khi biết Liên gia có công việc giặt quần áo, nàng liền tìm đến. Trương thị thấy nàng làm việc tốt, người cũng an phận, nên rất thương tiếc nàng, bảo Liên Mạn Nhi giao nhiều xiêm y một chút cho nàng giặt.

“Đây là hạt giống rau thơm, trái tầm bóp, gừng cao lương…” Liên Mạn Nhi lại đem mấy bao hạt giống rau mở ra, mấy hạt giống rau này đều là giống rau thông thường bên cạnh các nàng, nhưng Liên gia không có.

Còn có mấy bao hạt giống rau khác, Liên Mạn Nhi coi trọng hơn một ít.

“Đây là hạt giống cải dầu, đây là hạt giống mướp, đây là hạt giống bí đao…”

“Cải dầu, mướp?” trên mặt Tiểu Thất lộ ra biểu tình khó hiểu.

“Cải dầu, giống như cải thìa nhà chúng ta, hạt giống rau có thể ép dầu. Thạch oa tử bọn họ không có dầu đậu nành, ăn chính là dầu ép từ hạt giống này, mướp, có chút giống dưa chuột, bí đao a, cùng bí đỏ chúng ta không khác mấy.” Liên Mạn Nhi giải thích cho Tiểu Thất cùng Ngũ Lang.

Mấy hạt giống rau này, là vơ vét trong tay những người đến trên núi làm việc. Đều là thứ phổ biến ở phía nam, nhưng lại không phổ biến ở phía bắc. Liên Mạn Nhi nhớ rõ kiếp trước mấy hạt giống này ở phương bắc đều có thể sinh trưởng, nên nàng an tâm thoải mái vơ vét về tay, tính trồng ở vườn rau nhà mình, cung cấp rau xanh phong phú cho nhà mình.

“Mấy đồ ăn này làm sao trồng, ta trước kia cũng chưa từng trồng.” Ngũ Lang nói.

“Ta hỏi Thạch oa tử, hắn nói hắn đã trồng được.” Liên Mạn Nhi cẩn thận đem hạt giống rau đều bọc lại, thả vào trong hộp gỗ.”Đến lúc đó bảo hắn dạy cho ta, ta không phải sẽ biết sao. Thạch oa tử nói, hắn có thân thích, quá mấy ngày nữa sẽ đến đây. Đến lúc đó, lại mang cho ta nhiều hạt giống khác.”

“Vậy thì tốt, chúng ta năm nay có đồ ăn mới ăn.” Ngũ Lang nói.

Trương thị từ bên ngoài đi vào đến, chuyện Liên Mạn Nhi sưu tập hạt giống rau nàng cùng Liên Thủ Tín đều biết.

“Cất mấy hạt giống rau này đi, vườn của chúng ta nhỏ, sợ là trồng không được.” Trương thị nói.

“Mẹ à vậy năm nay lại mở một mảnh đất hoang trồng đồ ăn.” Liên Mạn Nhi liền cùng Trương thị thương lượng, “Con thấy bên cạnh miếu, không phải có mảnh đất trống sao, cách sông cũng gần, dễ tưới nước, ta ở trong cửa hàng, vừa vặn có thể chăm sóc.”

“Việc này, mẹ sẽ cùng cha con thương lượng.” Trương thị nói, nhưng kỳ đã đồng ý rồi.

“Đúng rồi, ca, ta tìm cho ca một công việc.” Liên Mạn Nhi thu hồi hộp gỗ, cười nói với Ngũ Lang.

“A?” Ngũ Lang giật mình.

Liên Mạn Nhi cười rất đắc ý.

“Ta bảo Thạch oa tử bọn họ ở trên núi thả tin, nói chúng ta có thể thay họ viết thư. Một phong thơ, một trang giấy hai văn tiền, hai trang giấy bốn văn tiền. Ca, chuyện viết thư liền giao cho huynh.”

Ngũ Lang xoa trán, tiểu muội này của hắn thật đúng là không buông tha bất kì một cơ hội kiếm tiền nào.

“Đi đi.” Ngũ Lang ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng ở trong lòng thật ra rất vui.

Vì có thể viết thư cho tốt, không đến mức chữ viết quá khó đọc, hoặc viết ngữ pháp không thông, chọc người ta cười, Ngũ Lang chỉ phải càng thêm chăm chỉ học tập. Không thể không nói, Liên Mạn Nhi là thiên tài trên phương diện đốc xúc huynh đệ nhà mình học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

Hôm nay, Liên Mạn Nhi ăn cơm trưa ở trong cửa hàng sớm một chút, đã gói hộp thức ăn cho Liên Chi Nhi, cùng Liên Diệp Nhi cùng nhau về nhà cũ.

Thời tiết ngày một ấm áp hơn, nhất là thời điểm buổi trưa, Liên Mạn Nhi mặc áo bông quần bông, trên trán có chút lấm tấm mồ hôi.

Triệu Tú Nga đang dựa ở cửa đông sương phòng, thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi liền cười tiếp đón.

“Mạn Nhi cùng Diệp nhi đã trở lại!”

“Dạ, Tú Nga tẩu, tẩu cơm nước xong chưa?” Liên Mạn Nhi cũng liền cười nói.

“Mới ăn xong.” Triệu Tú Nga nói.

Liên Mạn Nhi liền cười cười, dưới chân cũng không ngừng, đi vào tây sương phòng.

“Tỷ, ăn cơm.” Vào phòng, Liên Mạn Nhi tiếp đón Liên Chi Nhi.

Liên Chi Nhi để xuống kim chỉ trong tay, đi ra dọn bàn, Liên Mạn Nhi mở hộp thức ăn ra, lấy ra vài cái bát đặt lên bàn. Liên Chi Nhi vừa bưng lên bát cơm, thì Triệu Tú Nga liền mở rèm cửa, từ bên ngoài đi đến.

“Chi Nhi đang ăn cơm hả?” Triệu Tú Nga cười hỏi, ánh mắt ở trên bàn cơm tận lực đảo qua, muốn đem đồ ăn của Liên Chi Nhi ăn, đều xem ở tại trong mắt.

“Tú Nga tẩu đến đây, mau ngồi.” Liên Chi Nhi vội hỏi.

“Chi Nhi, muội cứ ăn, ta ngồi đợi lạ được.” Triệu Tú Nga thực tự nhiên ngồi xuống ở trên kháng bên cạnh Liên Diệp Nhi.

“Vẫn là ở riêng tốt, xem đồ ăn của Chi Nhi này, nhìn lại chúng ta ăn là cái gì, suốt ngày, chỉ có ba thứ kia, ăn đến miệng đều là vị như ăn lá cây.” Triệu Tú Nga mở miệng một cái, liền nói thẳng, ăn nói bình thường như vậy, rất dễ dàng kéo gần quan hệ của mọi người.

Trên bàn cơm thượng phòng có ba món ăn nào, mấy người Liên Chi Nhi trong lòng đều biết rõ, nhưng không có người nào phụ họa cùng Triệu Tú Nga.

“Cũng đều như nhau thôi.” Liên Chi Nhi nói, “Cửa hàng ăn cơm buổi trưa, vì nấu cho công nhân, nên đặc biệt làm cho người ta ăn ngon chút. Mạn Nhi quan tâm ta, nên mỗi lần đều chọn món ngon để lại cho ta.”

“Tứ thúc, tứ thẩm là người phúc hậu.” Triệu Tú Nga cười nói, “Chuyện các ngươi ra ở riêng, người ở trấn trên đều biết nói… . Kỳ thật, Liên gia không nên thành như vậy, còn không đều là…” Triệu Tú Nga nói đến đây, chỉ chỉ phía Tây sương phòng.”Hai phụ tử kia, đọc sách cũng mấy năm rồi, nhưng không quản cả nhà đều vì họ mà nghèo khó. Đáng thương nhị ca các muội, mỗi một ngày đều không có sống tốt, vì phải đi theo ăn ít nuốt rau.”

“Công danh là dễ đỗ như vậy sao? Đại bá đã có tuổi, làm gia gia, cũng chính là tú tài, tiêu tiền cũng là của tú tài. Đại đường ca đã lấy vợ, Nữu Nữu cũng đã lớn như vậy, còn không phải là cái gì cũng không đậu à.” Không có người đáp lời, nhưng mà Triệu Tú Nga vẫn nói hưng trí bừng bừng như trước, “Này nhé, hai ngày trước khai giảng, liền lấy sáu lượng bạc, cái này là chưa tính đến tiền mua giấy a, bút a. Một năm này trôi qua, là hơn mười mấy lượng bạc!”

Liên Kế Tổ đến trường tiêu tiền, khiến Triệu Tú Nga có ý kiến!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio