Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

chương 260: quý nhân giá lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đầu tiên ghìm chặt cương ngựa là Trầm Lục bởi vì hắn nhìn thấy Liên Mạn Nhi.

Trầm Lục tuy ghìm ngựa, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt lướt nhìn khắp nơi, ánh mắt kia cũng không dừng lại trên người Liên Mạn Nhi lâu, dường như hắn chỉ vô tình dừng lại một thoáng.

Trầm Lục dừng lại, xe ngựa phía sau hắn tất nhiên cũng đều dừng lại. Không có người phát lệnh, nhưng đội kỵ mã mở đường phía trước cũng yên lặng dừng lại, nếu không chú ý kỹ, còn tưởng rằng bọn họ với Trầm Lục dừng lại cùng một lúc.

“Lục gia, chỗ này có một gian cửa hàng, Lục gia có muốn vào uống chén trà nghỉ ngơi một chút không?” liền có tùy tùng khom người bẩm báo với Trầm Lục.

Trầm Lục từ trên núi xuống, vừa mới uống trà xong. Một cửa hàng ở cái thôn nhỏ bé này thì có thể có nước trà hay điểm tâm gì lọt vào mắt Trầm Lục.

Người hỏi câu này là một trong những người tùy tùng có ánh mắt nhất bên người Trầm Lục.

Có thể được người có danh vọng mang bên người đương nhiên đều là người khôn khéo. Những người này, cái khác có thể không biết, nhưng bản lĩnh đoán sắc mặt nhất định là số một. Bọn họ bao giờ cũng chú ý đến nhất cử nhất động của các nhân vật lớn, một ánh mắt, thậm chí ngón tay của họ khẽ động một chút, bọn họ lập tức ở trong lòng lặng lẽ phân tích.

Trầm Lục dừng lại, ở trong mắt những người này không phải ngẫu nhiên. Cho dù là ngẫu nhiên, bọn họ cũng sẽ không cho là ngẫu nhiên mà xử lý.

Như vậy tại sao Trầm Lục lại dừng lại, xung quanh nơi này có cái gì? Ánh mắt của Trầm Lục hình như cũng không dừng lại quá lâu ở bất cứ thứ gì, nhưng trong đầu những người này đã liệt kê ra một vài khả năng.

Chỉ trong nháy mắt, liền có người thông minh làm ra phán đoán, cũng bắt sẵn “cầu thang”.

“Vậy ngừng lại uống chén trà đi.” Trầm Lục khoan thai mà nói.

Trầm Lục vừa nói xong, lập tức liền có người xuống ngựa, cực kỳ nhanh nhẹn đi đến trước mặt Liên Mạn Nhi.

“Tiểu cô nương, đây là cửa hàng nhà ai? Lục gia của chúng ta muốn uống chén trà, còn không mau đi gọi người đến.”

Lúc này Liên Mạn Nhi mới ngẩng đầu lên, nghe thấy những lời này, nàng có chút giật mình, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần.

“Đây là cửa hàng nhà ta.” Liên Mạn Nhi nói xong, vội vàng trở vào gọi Liên Thủ Tín cùng Trương thị, “Cha, mẹ, có khách đến.”

Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe tiếng, từ trong phòng đi ra, đúng lúc này, đoàn người của Trầm Lục cũng đã xuống ngựa.

“Đây chính là quý nhân, ai ôi!!! Cửa hàng này của chúng ta vừa mới xây xong, còn không có…” Liên Thủ Tín có chút khẩn trương. Không thể trách hắn, nếu đổi lại bất kì người nào trong thôn Tam Thập Lý đều sẽ khẩn trương mà thôi.

“Nếu không thì qua bên kia?” Trương thị chỉ về phía cửa hàng điểm tâm sáng của nhà mình. Đây là cửa hàng mới, bàn ghế còn chưa đầy đủ, cửa hàng cũ bên kia cái gì cũng đầy đủ hết, nhưng nếu dùng cửa hàng cũ để chiêu đãi nhân vật lớn như Trầm Lục thì lại quá chật chội.

“Xin mời bên này, thỉnh.” Liên Mạn Nhi vội vàng thả bầu nước trong tay vào thùng nước, ngăn cản lời nói của Liên Thủ Tín cùng Trương thị.

Muốn chiêu đãi Trầm Lục thì phải chiêu đãi tại cửa hàng mới bên này cho dù cửa hàng mới còn chưa khai trương.

Cửa hàng cũ bên kia là phòng các nàng thuê. Cuối năm nay là hết hạn, cửa hàng này mới là sản nghiệp của nhà nàng. Trầm Lục là loại người nào, hắn có thể tới cửa hàng của các nàng ngồi một chút, quả thật ứng với câu nói kia: vẻ vang cho kẻ hèn này.

Cửa hàng mới còn chưa khai trương, đúng lúc có thể mượn chút danh tiếng của Trầm Lục! Cũng không thể đem pho tượng Phật lớn này đến cửa hàng cũ bên kia, vậy thì rất tiện nghi cho người khác!

“Mẹ, người nhanh chóng đốt lò nấu nước, và lấy hộp điểm tâm con vừa chuẩn bị lúc sáng, chính là hộp điểm tâm chuẩn bị cho Lỗ tiên sinh ấy. Chúng ta phải chiêu đãi những người này thật tốt.” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều có chút khẩn trương, liền vội vàng bố trí mọi việc.

“Cha, chúng ta nhanh đi thỉnh khách nhân vào nhà.” Liên Mạn Nhi lại nhắc nhở Liên Thủ Tín.

Như vậy, Trương thị đi lấy đồ đạc, Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi tiếp đoàn người của Trầm Lục vào bên trong.

“Cửa hàng mới xây, cái bàn này còn chưa có…” Liên Thủ Tín trung thực nói.

“Phòng mới, vừa lau chùi sạch sẽ, còn chưa có người nào ở qua.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói tiếp lời Liên Thủ Tín. Cái này gọi là một lời nhưng có trăm cách nói, cách nói khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau.”Người ta vừa mới đưa tới bộ bàn ghế tốt nhất, Lục gia, mời ngồi.”

Liên Mạn Nhi nói xong, thầm cảm thấy may mắn. Sáng nay, người ta mới đưa tới một bộ bàn ghế theo yêu cầu của nàng, nàng định dùng nó để cho Lỗ tiên sinh và mấy người bọn họ đọc sách viết chữ, không thôi bây giờ đến chỗ để mời Trầm Lục ngồi cũng không có.

Trầm Lục chỉ dẫn theo mấy thiếp thân tùy tùng vào nhà, trước tiên nhìn thoáng qua khắp nơi trong phòng. Chỉ thấy bốn phía trong phòng trắng tinh, một bộ bàn ghế chỉnh tề đang năm chính giữa phòng, đơn sơ thì có đơn sơ một chút nhưng được cái sạch sẽ, hắn liền đi đến ngồi xuống.

Tiểu béo Trầm Cửu theo phía sau Trầm Lục, đi đến ngồi bên cạnh Trầm Lục, một đôi mắt sáng quắc liếc nhìn Liên Mạn Nhi, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.

Gã sai vặt thiếp thân của Trầm Lục đem bát trà, đĩa trái cây bày tại trên mặt bàn. Tuy nói đến cửa hàng uống chén trà, nhưng cũng không cần đồ vật của cửa hàng.

Liên Mạn Nhi xem tình hình này, nghĩ đến một hồi Trương thị mang nước sôi ra, sợ rằng những người này cũng sẽ lo lắng không để cho Trầm Lục dùng.

“Tiểu cô nương, nấu nước ở đâu?” Quả nhiên gã sai vặt kia đi tới hỏi Liên Mạn Nhi.

“Nấu nước ở phòng bên kia, ngươi đi theo ta.”

Liên Mạn Nhi liền mang theo gã sai vặt trở về cửa hàng điểm tâm sáng, Trương thị đang đổi ấm trà, một lần nữa nấu nước. Liên Mạn Nhi quay người muốn đem hộp điểm tâm mang vào trong phòng, tóc lại đột nhiên bị người bắt được.

“Haha, bắt được ngươi rồi.” Một thanh âm bướng bỉnh của nam hài vang lên.

“Cửu gia, tại sao ngài lại qua đây?” Gã sai vặt cười hỏi.

Liên Mạn Nhi âm thầm liếc mắt, xoay người lại, đã nhìn thấy Trầm Khiêm đứng sau lưng nàng, hai tay vắt chéo sau lưng, híp mắt tinh tế nhìn nàng. Tựa hồ người vừa rồi mới nắm tóc của nàng là một người khác chứ không phải hắn. Hai gã sai vặt của Trầm Khiêm đều đứng ở cửa ra vào.

Có người của Lục gia ở đây, Liên Mạn Nhi đành phải nhịn xuống ý muốn giáo huấn tên tiểu béo này, cố gắng làm ra vẻ hòa ái, vô hại.

“Liên Mạn Nhi, tại sao ngươi bỏ ta với Lục ca lại chỗ đó mà một mình chạy tới đây hả?” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trầm Khiêm nở nụ cười trước.

“Ta lại đây nấu nước cho các ngươi.” Liên Mạn Nhi đáp.

“Mạn Nhi, nhà ngươi ở đây à?” Trầm Khiêm nhìn trái nhìn phải, dường như cảm thấy rất hứng thú đối với nới Liên Mạn Nhi sống.

“Trầm tiểu thiếu gia, gian bếp này có rất nhiều khói, hay là ngài qua bên kia ngồi trước đi. Nước gần sôi rồi.” Trương thị biết tiểu nam hài trước mắt thân phận bất phàm, liền vội nói.

“Không có việc gì, Mạn Nhi cũng không sợ này.” Trầm Khiêm bộ dáng tiểu đại nhân khoát tay áo nói.

“Vào trong phòng ngồi đi.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi lên tiếng, với tính cách của Trầm Khiêm, muốn đuổi hắn đi, hắn nhất định sẽ không đi.

“Tốt.” Trầm Khiêm lập tức đáp ứng.

Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm vào buồng trong, cầm đệm chính mình thường ngồi đặt ở trên giường cho Trầm Khiêm ngồi. Bên trong đệm có độn lông gà, Liên Mạn Nhi cố ý chọn lông tơ cho nên khi ngồi lên rất mềm mại thoải mái.

“Lúc chúng ta mới tới, ngươi ở trên cửa sổ này nhìn xuống, ta nhìn thấy ngươi, phất tay với ngươi, ngươi cũng không phát hiện ra ta.” Trầm tiểu béo ngồi trên đệm lông gà nhìn Liên Mạn Nhi nói, trong giọng nói tựa hồ có chút ý chỉ trích, bất quá loại cảm xúc này trong chốc lát liền lập tức biến mất. “Lúc ấy, ta nói với Lục ca, lúc trở về thuận tiện ghé thăm ngươi.”

“Ồ, ngươi đọc sách viết chữ rồi hả?” Trầm Khiêm gặp Liên Mạn Nhi nên nói chuyện đặc biệt nhiều. Đang nói thì nhìn thấy Liên Mạn Nhi thu dọn sổ sách.

“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi đáp, “Năm trước, ta đã bắt đầu đọc sách viết chữ rồi.”

“Ta học sớm hơn so với ngươi. Từ bốn năm trước ta đã bắt đầu học rồi.” Trầm Khiêm lập tức nói, nói xong lại muốn xem chữ viết của Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi không kiên nhẫn ở đây dây dưa với hắn, liền cầm một quyển sổ cho hắn xem.

“Haha, ta biết, ngươi đây là đang tính sổ sách.” Trầm Khiêm xem xong, cười hì hì không ngừng.

Liên Mạn Nhi lập tức đoạt lấy sổ sách, cất đi.

“Liên Mạn Nhi, nhà ngươi cũng thỉnh tiên sinh à?” Trầm Khiêm lại hỏi.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “ca ca của ta cùng với đệ đệ đều đến trường tư thục ở trấn trên để học, trường đó không nhận nữ sinh. Chúng ta thỉnh tiên sinh khác, mỗi ngày đến dạy cho chúng ta.”

“Ta cũng có thể dạy ngươi.” Trầm Khiêm hếch bộ ngực nhỏ nói.

Đúng lúc này, Liên Mạn Nhi liền nghe thấy Trương thị gọi nàng, nàng vội vàng đi ra ngoài, Trầm Khiêm cũng đi theo phía sau.

Gã sai vặt mang theo nước sôi cùng với Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm và Trương thị trở lại cửa hàng mới. Trong phòng Trầm Lục đang nói chuyện với Liên Thủ Tín, vị Chung quản sự kia cũng ở bên cạnh, mọi người đang nói đến việc làm rượu nho.

“Lục gia, năm trước rượu nho mà ngài khen uống cũng không tệ, chính là do Liên chưởng quầy đây ủ thành.” Chung quản sự cười nói.

“A.” Trầm Lục nhận lấy nước trà gã sai vặt vừa mới pha, nhẹ nhàng a một tiếng. “Rượu kia cũng không tệ lắm, dùng nho dại trên núi để ủ sao?”

“Là lấy nho dại trên núi ủ thành, Lục gia thích uống chính là phúc khí của chúng ta.” Liên Thủ Tín vội vàng gật đầu nói.

“Năm nay mọi người ủ rượu xong liền trực tiếp đem đến phủ đi.” Trầm Lục lên tiếng.

Trong lòng Liên Mạn Nhi rất vui vẻ, đây là Trầm Lục đang đặt hàng rượu nho của các nàng, vậy không phải chắc chắn nhà nàng sẽ có được một khoảng lớn sao? Hiện tại nhà nàng có mẫu đất, có thêm số tiền của Trầm Lục, vậy thì số đất này sang năm lại có thể tăng lên nữa.

mẫu đất, chính là mục tiêu của nàng.

Nếu như nói, hiện tại nàng là tiểu địa chủ, vậy sang năm, nàng thật sự xứng đáng với danh hiệu tiểu địa chủ đó rồi.

“Tốt, không thành vấn đề. Năm nay Lục gia muốn bao nhiêu cân rượu ạ?” Trong lòng Liên Mạn Nhi cao hứng, liền hỏi ra tiếng.

Tất cả mọi người trong phòng đều xoay người lại nhìn nàng.

Trầm Lục trong lúc mọi người không nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong lên một chút. Trầm Khiêm bước qua ngồi xuống bên cạnh Trầm Lục, cũng híp mắt cười.

“Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu.” Tiểu béo cướp lời mở miệng nói. Rượu nho không dễ say, hắn tuổi này cũng được phép uống mấy chén.

“Đúng vậy.” Trầm Lục nhẹ gật đầu, xem như xác nhận lời nói của Trầm Khiêm.

“Chuyện này…Lục gia, năm nay, sợ có chút khó khăn.” Liên Thủ Tín là người thành thật, tuy Trầm Lục đặt rượu nhà hắn, hắn cũng rất cao hứng nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Ngài cũng biết, trên núi muốn xây miếu cho nương nương. Chúng ta cất rượu thì phải hái nho dại ở khe suối gần đó, sợ đến lúc đó…”

Không đợi Liên Thủ Tín nói xong, Trầm Lục nhẹ gầt đầu với một tùy tùng ở bên cạnh. Tùy tùng kia đi ra ngoài, một lúc lâu trở lại, nói thầm vài câu bên tai Trầm Lục.

“Chuyện này không sao, ta phân phó người rồi, tất cả nho kia đều giữ lại cho các ngươi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio