Edit: Gà Rù Kế hoạch thu mua đất của Liên Mạn Nhi diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ còn đợi đến khi tuyết tan là có thể bắt tay vào khởi công. Về phần Hoàng lão đại thúc, sau khi Liên Mạn Nhi giao bạc, mang theo hai tên tùy tùng, cũng đã lên đường hướng xuống phía Nam.
Liên Mạn Nhi ngồi ở cạnh bàn, bên ánh nến, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch. Nàng tính toán, đợi đến thời điểm lão Hoàng từ phương Nam trở lại, ao cá nhà nàng hẳn là đã đào xong xuôi, khi đó xuân về hoa nở, chính là thời gian tốt nhất để trồng sen.
“Muội đang nghĩ gì thế? Nhìn thực vui vẻ nha.” Liên Chi Nhi đang ngồi ở phía đối diện may vá quần áo, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi cười hỏi.
“Muội nghĩ, chờ đến lúc nhà mình nuôi cá, muội ngày nào cũng có thể ăn cá.” Hơn thế mùa đông còn có thêm nhiều loại rau xanh, ngó sen non mềm nữa.
Liên Chi Nhi cũng cười theo.
“Muội cùng tiểu Thất thật giống nhau, chẳng khác gì mấy con mèo cả.” Liên Chi Nhi liền nói,
Nhắc tới tiểu Thất, Liên Mạn Nhi theo hướng cửa sổ thoáng nhìn ra bên ngoài, nghe trong miếu truyền đến tiếng đồng hồ nước điểm từng hồi, bây giờ đang là giờ hợi rồi. Ngũ Lang cùng tiểu Thất chắc là vẫn đang học.
“Tỷ đi nghỉ ngơi sớm chút đi, mấy món đồ này cũng chưa cần dùng gấp mà.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Để ta vá lại cái này đã, hôm nay phải làm xong rồi.” Liên chi Nhi liền nói. Cái nàng đang vá chính là cái yếm cũ của tiểu Thất.
Liên Mạn Nhi liền đeo giày vào, từ trong tủ lấy ra bốn chén trà, rồi cái hộp đựng hoa quả, trong mỗi chén trà bỏ thêm hai quả long nhãn khô, hai quả táo ta, cho thêm một ít cẩu kỷ (tên một vị thuốc Đông y) cùng với hai viên đường phèn. Sau đó, Liên Mạn Nhi liền đi đến phòng phòng bếp, để ấm nước lên đun, đầu tiên là pha cho Liên Chi Nhi một chén trà long nhãn.
“Tỷ uống trước đi, muội bưng trà lên cho mấy người Lỗ tiên sinh.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Ta không uống đâu. Muội giữ lại cho Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất mấy người bọn họ dùng đi.” Liên Chi Nhi vội nói.
“Tỷ cứ uống đi, mấy thứ này, muội mua nhiều lắm. Mọi người ai thích uống thì cứ uống thoải mái.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đem bao chén trà khác đặt vào trong cặp lồng, một tay cầm lên, tay khác cầm đèn lồng, hướng phía tiền viện đi tới.
Bước đến tiền sảnh, đứng trên bậc tam cấp (bậc thềm để bước vào nhà), nhìn thấy chỉ có thư phòng ở phía trước là đèn sáng, còn các viện khác quanh đó cùng với trù phòng đều là ánh nến leo lắt.
Liên Mạn Nhi liền đi đến phía thư phòng. Đẩy cửa bước vào, vòng qua một chiếc bình phong, đi tới phía chiếc giường gạch. Chiếc giường đặt ngay cạnh bệ cửa sổ, phía trên phủ hai cái chăn, một là của tiểu Thất, một của Ngũ Lang. Kể từ lúc chuyển tới nhà mới cho tới nay, hai huynh đệ vẫn ngủ ở trong thư phòng này.
Trên giường gạch còn bày một cái bàn, tiểu Thất đang ngồi ở bên cạnh bàn, chuyên tâm viết chữ.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, tiểu Thất liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi vội hướng tiểu Thất ra dấu, ý bảo hắn chớ có lên tiếng.
Cửa ngăn gian ngoài với gian trong thư phòng lúc ấy đang mở, mành cửa buông xuống. Liên Mạn Nhi đứng ở gian ngoài, phía sau giường gạch, có thể nghe thấy từ gian trong truyền đến thanh âm Lỗ tiên sinh đang giảng giải văn chương cho Ngũ Lang.
Liên Mạn Nhi đem cặp lồng đặt ở trên giường gạch, lấy ra mấy chén trà, rồi xoay người sang chiếc bếp lò ở bên cạnh, đem ấm nước lấy xuống. Ở gian ngoài này cũng có dựng bếp lò, chỉ cần mấy người Lỗ tiên sinh ở thư phòng, bếp sẽ luôn đỏ lửa. Trên bếp có đặt sẵn ấm nước.
Liên Mạn Nhi đem nắp ấm mở ra, nước bên trong đều đã sôi, liền rót vào ba chén trà long nhãn. Liên Mạn Nhi để lại một chén trà cho tiểu Thất, lại từ bên cạnh cầm lấy một khay, đem hai chén khác đặt lên, vén mành lên, rón rén bước vào gian trong.
Trong thư phòng, gần cửa sổ cũng đặt một chiếc giường gạch, không gian còn lại thì bày một giá sách, cạnh giá sách, phía chính giữa, là một chiếc bàn lớn, bên cạnh chiếc bàn lại bày bốn chiếc ghế dựa
Tiết trời mua xuân hơi hơi se lạnh, dưới đất có đặt thêm một chậu than, Ngũ Lang cùng Lỗ tiên sinh ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, ở giữa đặt một chiếc bàn, phía trên có nến, giấy và bút mực cùng hai chồng sách. Lỗ tiên sinh đang cầm trên tay một quyển sách, dùng tiếng nói trầm thấp chậm rãi giảng giải cho Ngũ Lang, Ng một đôi mắt đen nhánh của ũ Lang tỏa sáng, vô cùng chăm chú nghe giảng.
Không muốn quấy rầy hai thầy trò, Liên Mạn Nhi không có lên tiếng, chỉ rón rén đem hai chén trà đặt ở trước mặt hai người, lấy xuống hai chén trà đã nguội lạnh ở trên bàn, bỏ vào khay, rồi lại rón rén lui ra ngoài.
Đi ra phía gian ngoài, Liên Mạn Nhi đem khay trà để qua một bên, cởi giày leo lên trên giường gạch, ngồi xuống bên cạnh tiểu Thất.
Tiểu Thất làm nũng, đầu hướng Liên Mạn Nhi trên người cọ cọ.
“Ngoan viết chữ đi.” Liên Mạn hạ thấp âm thanh nói với tiểu Thất.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều theo Lỗ tiên sinh đọc sách, bài học Lỗ tiên sinh an bài cho bọn họ cũng không giống nhau. Hiện tại, Lỗ tiên sinh chủ yếu tập trung cho việc ôn luyện của Ngũ Lang, tuy nhiên đối với tiểu Thất cũng không buông lỏng dạy dỗ, cốt để cho tiểu Thất có nền tảng thật vững vàng, nhất là ở phương diện thư pháp.
Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh, nhìn tiểu Thất viết chữ, thỉnh thoảng lại lắng tai nghe tiếng Lỗ tiên sinh ở bên trong giảng bài.
Một lát sau, cửa thư phòng bị đẩy ra, Trương thị từ bên ngoài đi vào.
“Mạn Nhi, con sao lại tới đây?” Trương thị đi tới, theo bên cạnh giường ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Con mang trà tới cho Lỗ tiên sinh, Ngũ ca cùng với tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mẹ, người ở bên kia lại làm thức ăn khuya à?”
“Ừ, cũng nấu sắp xong rồi, mẹ bảo cha con ở phòng bếp trông, mẹ tới đây xem tình hình thế nào.” Trương thị vừa nói, liền hướng phòng trong liếc mắt nhìn, “Bây giờ có thể đưa tới không?”
Liên Mạn Nhi mới vừa rồi nghe Lỗ tiên sinh giảng giải, chắc hẳn cũng đã qua một đoạn thời gian, liền đối với Trương thị gật đầu.
Trương thị liền xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, liền mang một cặp lồng hai tầng bước vào. Liên Mạn Nhi vội xuống đất đeo giày vào, giúp Trương thị đem cặp lồng mở ra, đem thức ăn bên trong bày lên bàn.
Đêm nay, Trương thị chuẩn bị cho Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất món ăn khuya là mì xườn, hai tô lớn là để cho Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang, tô nhỏ hơn là của tiểu Thất. Trong mỗi tô mì, phía trên là mấy miếng xườn được bày trí khéo léo, váng mỡ óng ánh nổi lên trên mặt nước lèo cộng thêm màu xanh tươi của hành băm, màu sắc hấp dẫn vô cùng. Liên Mạn Nhi biết, ở trong mỗi tô mì, khẳng định là có cho thêm cả trứng gà.
Ngoài mì xườn, Trương thị còn chuẩn bị hai đĩa rau dưa ăn kèm.
Đem bát đũa bày biện xong xuôi, Liên Mạn Nhi liền vén mành gian trong lên, gọi Lỗ tiên sinh cùng Ngũ Lang đi ra ăn bữa khuya.
Sau khi dùng bữa xong, Lỗ tiên sinh cùng Ngũ Lang lại vào phòng trong, tiếp tục học bài ban đêm. Trương thị cùng Liên Mạn Nhi thì tại gian ngoài thu dọn.
“Tiểu Thất à, con năm nay cũng chưa phải đi thi, không cần phải giống ca của con, đi ngủ muộn như vậy.” Trương thị vừa dọn dẹp vừa cùng tiểu Thất thương lượng. Ngũ Lang còn phải đọc sách thêm nửa canh giờ nữa mới có thể đi ngủ.”Hay là tối nay con theo mẹ đến hậu viện ngủ?”
Thật lâu không có ôm tiểu nhi tử ngủ, Trương thị có chút thương nhớ.
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
“Mẹ. Con hôm nay còn chưa làm xong bài tập. Đợi qua hai ngày nữa, con làm xong rồi được nghỉ ngơi tắm rửa, sẽ đến hậu viện ngủ với mẹ.” Tiểu Thất đối với Trương thị nói.
Thỉnh thoảng, tiểu Thất cũng đi tới hậu viện ngủ.
Sau khi dặn dò tiểu Thất cố gắng đi nghỉ ngơi sớm một chút, Trương thị mới cùng Liên Mạn Nhi rời khỏi thư phòng.
“Tiểu Thất cũng lớn thật rồi, thời gian chớp mắt một cái trôi qua thật nhanh.” Trương thị khẽ nói với Liên Mạn Nhi, trong giọng nói có chút rầu rĩ.
Liên Mạn Nhi muốn đi phòng bếp với Trương thị, giúp nàng rửa bát, nhưng Trương thị lại ngăn lại.
“Có mẹ với cha con rồi, nhanh tay nhanh chân, thu thập một lát là xong ngay. Con trở về trước đi, cùng với tỷ con nghỉ ngơi sớm một chút.”
Liên Mạn Nhi đáp ứng, quay trở về nội viện.
Trở lại trong phòng, Liên Mạn Nhi liền cùng Liên Chi Nhi thu dọn mọi thứ. Đang chuẩn bị lúc ngủ, Trương thị cùng Liên Thủ Tín đem tiền viện thu thập xong xuôi cũng đã trở lại.
Trương thị mở cặp lồng, bưng ra hai tô mì, cười nói :
“Cho hai con này.” Dưới ánh nến, nụ cười của Trương thị càng toát lên vẻ ấm áp.
“Mẹ, không phải đã bảo người đừng nấu cho bọn con rồi mà.” Liên Mạn Nhi nhìn bát mì xườn, giận dỗi nói, “Người xem đi này. Con mấy ngày nay đều béo lên rồi.”
Trương thị làm bữa khuya cho mấy người Lỗ tiên sinh, cũng sẽ nấu thêm cho Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
“Đúng đó mẹ, hai tỷ muội bọn con cũng không có phải cực khổ như Ngũ Lang.” Liên chi Nhi cũng nói.
“Một nồi to như vậy, nấu nhiều cũng mất công, nấu ít cũng mất công. Đều đã mang lên rồi, nhân lúc hãy còn nóng thì mau ăn đi.” Trương thị liền nói.
Ở niên đại này, thời kì của nông nghiệp, trong cuộc sống của người nông dân vốn không tồn tại khái niệm giảm cân. Dáng người thon thả cũng không sao, nhưng trên mặt có chút thịt cùng vóc người đầy đặn lại càng được mọi người yêu thích. Bởi vì những điều này, trong tâm lý mọi người, đều có ý nghĩa là khỏe mạnh, giàu có.
Mà ở niên đại nào đi chăng nữa, đại đa số các bậc phụ mẫu đều chỉ lo lắng con mình ăn quá ít, không đủ mập, tất nhiên là trừ những đứa trẻ bị béo phì ra.
Thấy Trương thị kiên trì, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi cũng không tiện từ chối.
Liên Mạn Nhi lấy thêm hai bộ bát đũa, chia hai tô mì thành bốn tô khác nhau.
“Mẹ, người gọi cha tới luôn đi, chúng ta bốn miệng ăn, vừa đủ mỗi người một bát.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Trương thị cũng cười, liền gọi Liên Thủ Tín tới, bốn người quây quần bên ánh nến ấm áp, bắt đầu ăn mì.
Có lẽ là do có thêm bát mì làm ấm bụng, một đêm này, Liên Mạn Nhi phá lệ ngủ ngon lành.
. . . . . . . . . . . .
Rất nhanh đã đến kinh trập (một trong tiết theo lịch của TQ, xem thêm ở
), khi những cơn gió thổi qua, vẫn như trước, mang theo đôi chút lạnh lẽo. Tuy vậy, sắc xuân đã bắt đầu hiện hữu ngày một rõ ràng hơn, khắp nơi nơi, trên các vùng đất, băng tuyết bắt đầu tan chảy, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của bùn đất.
Thừa dịp việc cày bừa cho vụ xuân còn chưa bắt đầu, nhà Liên Mạn Nhi liền bắt đầu tiến hành đào ao cá.
Nàng tiếp tục nhờ tới hai phụ tử Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng hỗ trợ, ở ……. Sa Kim Đường tuyển lựa ra một người thành thạo việc nuôi cá. Người này tên là Trương Ngũ Câu, năm nay ba mươi lăm tuổi, sống một mình, ở Sa Kim Đường nuôi cá thuê đã được năm sáu năm, đối với việc nuôi cá rất quen thuộc. Theo Ngô Ngọc quý nói, người này là người đàng hoàng an phận, chẳng qua là số mệnh không tốt, nói là phạm cái gì thiên sát cô tinh, phụ mẫu đều mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội. Mấy năm trước cũng có cưới vợ sinh con, nhưng vì bị bệnh nên đã qua đời.
Một người khác là ở huyện lân cận, trong Đỗ gia thôn, tên là Đỗ Đức Thủy, bốn mươi tuổi, nghe kể là đã ở ngoài phủ làm công cho người ta, từng có kinh nghiệm chăm sóc ao cá, trồng sen.
Hai người đều có bảo đảm. Gặp qua hai người, sau khi hỏi han, kiểm tra về kinh nghiệm nuôi cá, trồng sen, Liên Mạn Nhi liền quyết định thuê bọn họ.
Hai người ký khế ước mười năm, tiền công mỗi năm là hai nghìn bốn trăm văn tiền, bao ăn bao ở, quần áo bốn mùa đều đủ, ngày lễ tết sẽ thêm phúc lợi. Trên khế ước còn ghi rõ, nếu như bọn họ làm việc khiến gia đình Liên Mạn Nhi hài lòng, ao cá đến mùa thu hoạch, nhà nàng vào cuối năm có thể sẽ thưởng thêm cho bọn họ.
Thuê được người thành thạo công việc, Liên Mạn Nhi lập tức bắt tay vào việc tuyển thêm người để đào ao cá