Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

chương 948: kế hoạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý thị, Trương Vương thị cùng Trương Thải Vân, tất cả đều vội hỏi Trương thị, vì Ngũ Lang chuẩn bị thành thân, cần bọn họ hỗ trợ làm những thứ gì.

“Những cái khác thì không cần rồi, mọi người đều giúp nhiều rồi.” Trương thị liền nói.

Những lời này Trương thị nói không sai, giờ một nhà Liên Mạn Nhi đều ở trong phủ thành, nhà cũ bên này đang xây phòng ốc, trừ quản sự nhà mình lo liệu, may mà còn có hai phụ tử Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, còn có mấy phụ tử Lục gia hỗ trợ trông nom, xử lý.

Lý thị thì không cần phải nói, vẫn sẽ sống ở nhà cũ, giúp đỡ giữ nhà, lo liệu chút ít chuyện hậu trạch. Trương Thanh Sơn đã từng mang theo hai huynh đệ Trương Khánh Niên và Trương Duyên Niên tới đây làm giúp, cũng may nhờ được bằng hữu tốt của Trương Thanh Sơn giúp đỡ tìm kiếm, chọn lựa vật liệu gỗ sử dụng cho phòng xá.

Một đám thân thích đã giúp đỡ không ít, trong lòng một nhà Liên Mạn Nhi đều có tính toán.

“Một vài ngày nữa là sang tháng chạp rồi, nếu mọi người không bận chuyện gì, đến lúc đó đều đi nhé.” Trương thị liền vừa cười vừa nói.

“Đến sớm để ở thêm vài ngày, có thể đi dạo chung quanh phủ thành một chút.” Liên Mạn Nhi cũng mời, ” Nhà chúng ta ở phủ thành cái khác không có, riêng phòng trống thì đầy đủ, mọi người đến đông cũng thoải mái ở.”

“. . . . . . Mẹ cháu đã sớm bàn tính muốn mời mọi người lên. Chỉ sợ không có cớ, mọi người lại không nỡ bỏ chuyện trong nhà, không có hứng thú lên đó. Hiện tại tốt rồi, có cái cớ là chuyện của ca cháu, thì dù trong nhà có chuyện, nhất định cũng phải thu xếp được hai ngày, đi đến nhà chúng cháu bên kia xem một chút.”

” Đại sự cả đời của Ngũ Lang, chúng ta khẳng định phải đi.” Ngô Vương thị liền nói, “Mọi người chọn lựa một ngày tốt đi, chính là lúc không có chuyện gì. . . . . . . Ngay cả có chút chuyện, cũng không quan trọng bằng chuyện này của Ngũ Lang!”

Liên Chi Nhi chỉ cười không nói, nàng dĩ nhiên phải lên phủ thành, chẳng qua là không tiện mở miệng. Giờ Ngô Vương thị mở miệng, chính là trúng tâm ý của nàng.

“Cái này đúng rồi, cả nhà mọi người đều đi. Trong nhà tìm người giữ nhà là được.” Trương thị cao hứng.

“Ừ, chúng ta đều đi.” Ngô Vương thị cũng cười nói, “Nói thật, ta còn không có đi qua phủ thành đó. Nhà chúng ta, chỉ có Gia Hưng và cha hắn đi qua, ta cùng Chi Nhi, hai mẹ con chúng ta cũng chưa đi qua. Còn có Đại Bảo, cũng dẫn hắn đi vào phủ thành tiếp xúc một chút.”

Trương Vương thị cùng Trương Thải Vân tự nhiên cũng muốn đi. Có điều Trương Vương thị đều nghe lời Lý thị , về phần Trương Thải Vân thì trưng ra vẻ mặt đau khổ. Nàng còn đang trong thời gian ở cữ cho dù có lấy đầu ngón tay tính toán, đến ngày hai mươi tháng chạp, nàng mới ra khỏi thời gian ở cữ thôi nên không thể đi xa nhà.

“Nếu sinh sớm mấy ngày thì tốt rồi, vậy hai mẹ con ta cũng có thể đi phủ thành tham gia náo nhiệt, sớm một chút nhìn vợ của cậu cả con.” Trương Thải Vân hướn về Thuyên Trụ thì thầm.

“Cháu không thể đi, cho dù cháu sinh ra sớm một tháng hai tháng thì cháu cũng đi không được. Đến ngày đó để mẹ chồng cùng đại tẩu cháu thu xếp rảnh rỗi thì lên.” Trương thị cười nói.

Bên kia Trương Vương thị mang vẻ mặt mong đợi, chờ Lý thị nói chuyện.

“Mẹ. Đến lúc đó mẹ và cha con đều đi. Còn có cậu cả và cậu hai của bọn nhỏ, cả nhà mọi người. . . . . . . Nói trước phải tìm người tốt giữ nhà. Đến lúc đó, mọi người thu xếp đến ở nhà con vài ngày.” Trương thị nói với Lý thị.

“Mẹ cũng muốn thế.” Lý thị chầm chậm nói, “Nhưng thế nào cũng phải có người trông coi nhà cửa. Mấy đứa nhỏ tuổi còn nhỏ nếu mang theo đi xa nhà sẽ có phiền toái.”

Mấy đứa nhỏ trong lời nói tất nhiên không phải chỉ tiểu Long cùng tiểu Hổ. Hai năm qua, hai chị em dâu Trương Vương thị và Hồ thị lần lượt mang thai, mỗi người sinh một đứa con trai, đến giờ còn chưa tròn một tuổi, so với Đại Bảo còn nhỏ hơn một chút.

Mấy người Ngô gia chỉ đem một Đại Bảo thì không tính là cái gì, nếu cả nhà Trương gia đều đi, sẽ phải mang theo bốn hài tử, nhất là hai đứa trẻ chưa tròn một tuổi, rất phiền toái. Hiện tại chính là thời điểm người Trương gia không đi xa được, cũng như lần này, mặc dù Trương Vương thị rời khỏi nhà đi ra ngoài, nhưng Hồ thị thì phải ở nhà, chiếu cố hai đứa bé.

Trương Vương thị là người thích náo nhiệt, trong lòng hết sức hy vọng có thể đi lên phủ thành, nhưng cũng biết Lý thị nói rất đúng.

“Mẹ, hay để con ở lại, còn mọi người cứ đi đi, để cho vợ lão Nhị cũng cùng đi.” Trương Vương thị liền nói, “Vừa lúc con ở cùng Thải Vân cho có mẹ có con. Sau này khẳng định còn có cơ hội khác, đến lúc đó hai mẹ con chúng ta sẽ cùng lên.”

Phía trước một câu thể hiện sự khiêm nhượng trong tình cảm chị em dâu. Phía sau một câu là làm trò trước mặt Trương thị và Liên Mạn Nhi, cũng là lời thành thực, không khách khí.

Nguyên bản Trương thị nghĩ tới lần này mọi người đều đi, liền vội khuyên hai câu, Lý thị nhất định không chịu, lúc này Trương thị mới không nói gì nữa. Dù sao, hai hài tử nhỏ nhất cho dù nàng có sai người đến giúp đỡ chăm sóc cũng sợ không chu đáo. Nghĩ lại, nếu như đổi lại là nàng chắc nàng cũng không chịu đi .

“Sau này kiểu gì mà chẳng có cơ hội, phòng ốc ở đó, nó chạy không được. Đâu không cần phải có chuyện gì mới đi, lúc nào mọi người thấy thích đi liền đi, ở bao lâu cũng không thành vấn đề. Đó chính là một ngôi nhà khác của chúng ta.” Trương thị liền nói với Trương Vương thị cùng Trương Thải Vân.

Trương Vương thị cùng Trương Thải Vân đều gật đầu.

“Sau này, khẳng định phải đi dạo một chút, cho cháu mượn hào quang của cô cả, để mở mang tầm mắt.”

Bên này Lý thị đã chọn xong người đi phủ thành, để lại Trương Vương thị chiếu cố hai tiểu hài tử, còn những người khác đều đi.

“. . . . . . Đến lúc đó lại từ trong thôn tìm hai người vợ họ đằng nội giúp đỡ giữ nhà. Đợi lát nữa ta hỏi cha con, xem an bài thế nào.” Cuối cùng Lý thị nói thêm.

Cái này là giữ lại thể diện cho Trương Thanh Sơn, cho thấy Trương Thanh Sơn là nhất gia chi chủ (trụ cột trong gia đình, bao quát hết thảy mọi việc trong gia đình). Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu như Lý thị đã định như vậy rồi, trừ phi có chuyện gì khác, nếu không Trương Thanh Sơn khẳng định cũng là theo chủ ý của Lý thị.

Bàn xong chuyện này, lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia vừa lúc tới, thì ra thức ăn đã chuẩn bị xong, nên mời mọi người ngồi vào bàn cơm.

Mọi người liền rối rít rửa tay, sau đó ngồi vào vị trí. Hai đứa nhỏ tiểu Long cùng tiểu Hổ cũng sớm được Lục Bỉnh Võ đưa đến bên cạnh Trương Thanh Sơn.

Lục gia cố ý mời đầu bếp từ tửu lâu trấn trên đến, nên an bài bàn tiệc đương nhiên không tệ. Tổng cộng có bốn bàn tiệc, nhà chính ở Đông phòng hai bàn, đều là khách nam ngồi, Tây phòng hai bàn, đều là khách nữ, Lục gia bố trí bàn tiệc đáp lễ mọi người Liên gia, có thể nói là chiêu đãi cực kỳ chu đáo.

“. . . . . . chỉ là thức ăn thường ngày, xon mọi người ăn tạm.” Thời điểm mời mọi người ngồi vào vị trí, lão gia tử Trương gia và lão thái thái còn có lòng khiêm tốn.

Hôm nay Liên Mạn Nhi không có khẩu vị mấy, ăn xong một chén cơm, liền rời khỏi bàn tiệc trước, ôm Đại Bảo đi vào phòng của Trương Thải Vân.

Trương Thải Vân tất nhiên không thể ngồi vào bàn tiệc, có ngồi thì thức ăn đó nàng cũng không thể ăn. Lão thái thái Lục gia cùng đại tẩu Lục gia đã chuẩn bị thức ăn khác cho Trương Thải Vân, thời điểm Liên Mạn Nhi ôm Đại Bảo vào nhà, Trương Thải Vân đang ôm chén, nhướng mày, tàn bạo ăn móng giò. Hiển nhiên móng giò kia chưng rất kĩ, độ lửa cao, nấu nhừ, cách thật xa đã ngửi thấy mùi thơm. Chẳng qua cái tướng mạo kia của Trương Thải Vân, tựa hồ có thâm cừu đại hận gì với móng giò trong chén vậy.

Liên Mạn Nhi đang ngồi ở trên giường gạch nhìn Trương Thải Vân, cố nín cười. Đại Bảo mặc dù không biết rõ, nhưng nhận thấy được nụ cười của Liên Mạn Nhi, hắn liền cười, so sánh với Liên Mạn Nhi còn vui mừng hơn.

“Tại sao các ngươi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon? Còn nỡ lòng chê cười ta, quá nhẫn tâm đi.” Trương Thải Vân oán trách.

“Bà ngoại và mợ đều nói tỷ ăn ngon rồi, tỷ còn phải oán trách gì?” Liên Mạn Nhi liền cố ý nói.

“Thịt cá nhìn qua rất ngon. Nhưng muội nếm thử sẽ biết.” Trương Thải Vân liếc mắt, “Đừng nói gia vị khác, muối cũng không có, chỉ cho mỗi gừng, bà và mẹ ta đều cùng một phe phái, ta nghe thấy họ ở phía ngoài thương lượng, đại tẩu ta còn nói, nếu không thì cho một chút muối, hơi có mùi vị là được, không có gì đáng ngại. Vậy mà bọn họ không đồng ý. Nói chỉ cho ta gừng, vị gì khác cũng không cho.”

“Thỉnh thoảng một hai bữa còn có thể chịu được, đằng này ngày ngày đều như vậy. Ta là bị tiểu tử thúi này làm khổ a.” Trương Thải Vân vừa nói chuyện, vừa quay đầu nhìn thoáng qua Thuyên Trụ đã ngủ say, liền quay đầu lại tàn bạo gặm móng giò, ăn canh.

Liên Mạn Nhi thấy rõ, trong súp nổi lên một ít dầu, còn không có gia vị muối. Vẻ mặt Trương Thải Vân mặc dù oán hận, nhưng không cần người thúc giục vẫn ăn một miệng lớn. Đây chính là ưu điểm của Trương Thải Vân, không yếu ớt, không già mồm cãi láo.

“Đại Bảo, sau này cháu trưởng thành, nên cố gắng hiếu kính mẹ cháu a. Mẹ cháu cũng như vậy mà qua.” Trương Thải Vân nói với Đại Bảo.

“Nga, nha.” Đại Bảo biết Trương Thải Vân nói chuyện với hắn, liền quơ tay nhỏ bé, nga nga gọi, giống như trả lời.

“Bé ngoan, thật ngoan.” Liên Mạn Nhi hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Đại Bảo một ngụm.

“Mạn Nhi, muội ăn nhanh như vậy, có ăn no không, thức ăn ăn không quen sao ?” Trương Thải Vân hỏi Liên Mạn Nhi.

“Các người thật đúng là không phải người một nhà, không vào một cửa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mới vừa rồi muội đi ra ngoài, mẹ chồng và đại tẩu tỷ đều hỏi muội như thế. Ta đã ăn no, buổi sáng từ trong huyện thành đi ra ngoài, muội ăn hai khối điểm tâm. Mới vừa rồi ở chỗ tỷ, vừa nói chuyện, muội không có chú ý, lại ăn không ít trái cây, đến bây giờ cũng không đói.”

“Hôm nay bàn tiệc xác thực rất tốt, là hạng nhất .” Liên Mạn Nhi còn khen một câu.

Trương Thải Vân nghe Liên Mạn Nhi ăn no, cũng thả lỏng tâm tư.

“Mẹ ta còn cầm không ít cây ăn quả, trong miệng ta không có vị gì, muốn nếm thử. Thế mà một quả cũng không cho ta, nói là lạnh.” Trương Thải Vân lại tiếp tục oán than.

“Nhịn một chút đi, qua ít ngày cái gì tỷ cũng có thể ăn rồi.” Liên Mạn Nhi vẫn không động đậy nói.

Trương Thải Vân thấy Liên Mạn Nhi như vậy, trong miệng lầm bầm hai câu, nàng cũng không oán trách. Chờ Trương Thải Vân ăn xong rồi, thu dọn một chút lại cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện, mới một lúc, đại tẩu Lục gia đã đến đây, động tác nhanh nhẹn đem bàn cơm dọn đi xuống.

Chờ mấy người Trương thị ăn cơm xong, mọi người lại cùng nhau ngồi uống trà, tán gẫu một hồi lâu, lúc này mới cáo từ Lục gia ra về. Mấy người Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, Lý thị, Ngô gia cũng đi ra ngoài, đều hướng đến nhà Liên Mạn Nhi.

Mấy ngày qua, chỉ có Trương Vương thị vẫn ở Lục gia theo Trương Thải Vân, còn đám người Lý thị buổi chiều đều ở tại nhà Liên Mạn Nhi.

Về đến nhà, các nam nhân liền ở Tiền viện nói chuyện, các nữ quyến thì trực tiếp đến hậu viện, vào trong phòng Trương thị ngồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio