Editor: TieuTieu & NaNghe lời này của cô, Cố Cảnh Xuyên có chút ngại ngùng.
Lời nói Lâm Mẫn tự nhiên, “Nếu muốn đi vệ sinh, tôi giúp anh”.
“Không cần”.
Cố Cảnh Xuyên nhận lấy cơm chiên trứng của cô, cầm thìa ăn chậm chậm.
Lúc anh ăn, Lâm Mẫn mở cửa sổ, sau đó quét lại giường.
Cố Cảnh Xuyên thỉnh thoảng liếc nhìn người phụ nữ đang bận rộn trên giường.
Lúc này, cho anh cảm giác, năm tháng yên lặng.
Nhưng anh rất rõ, cô không thuộc về anh.
Lúc này, một tiếng hét khác lại vang lên khắp sân, đồng thời phá vỡ sự yên bình giữa hai người.
“Ông chủ, con dâu thứ hai không thấy đâu rồi!”Sau đó, đó là giọng nói cáu kỉnh và bất lực của Cố Đức Thành.
Sau đó, người nhà tranh thủ đuổi theo người.
Cố Cảnh Xuyên động tác ăn cơm dừng lại, nhìn người phụ nữ đang dùng chổi quét trên giường, “! ! ”Lâm Mẫn, “! !.
”Cô ném cây chổi quét nhà xuống, liếc nhìn Cố Cảnh Xuyên, khẽ nói: "Gia đình anh đều không biết vào phòng xem thử sao?"Sau đó, mở đi ra.
Sau đó nhìn thấy cha mẹ chồng và em chồng đã vội vàng chạy ra cửa chính.
Giày vải của cha chồng Cố Đức Thành rớt rồi, lùi lại hai bức, mang giày, tiếp tục chạy.
“Mọi người đi đâu vậy?” Lâm Mẫn đứng ở bậc thềm phòng phía đông, hướng bóng dáng của mấy người gọi.
“Đi tìm con dâu thứ hai!” Vương Quế Hương ý thức được nên trả lời.
Nói xong, bà cảm thấy hình như ở đâu không đúng.
Tiếng nói vừa nãy, không phải chính là vợ thằng hai sao?Lâm Mẫn gả qua chưa đến một ngày, mọi người vẫn chưa quen, nhất thời không có phản ứng gì, âm thanh truyền đến từ phía sau, chính là của con dâu hai.
Vương Quế Hương dừng bước chân, Cố Đức Thành và Cố Cảnh Tú cũng dừng lại.
Ba người không hẹn mà cùng quay người lại.
Liền nhìn thấy cô gái cao lớn đang đứng thẳng ở cửa phòng phía đông, nhìn bọn họ.
“Tiểu Mẫn à, con…….
.
” không chạy sao?Lời vừa ra cửa miệng, Vương Quế Hương ý thức được bản thân hỏi như vậy cũng thật đột ngột, vội thay đổi cách nói, “Vừa nãy Cảnh Tú vào nhà vệ sinh tìm con không thấy, còn tưởng con ra ngoài rồi.
”Lâm Mẫn cười cười, “Chỗ này con không quen biết ai thì có thể đi đâu được chứ?”Một nhà ba người đứng ở cửa và ngại vừa vui mừng, không biết phải nói như thế nào.
Người không chạy!Hại bọn họ bị dọa cho sợ mất mật!.