Đánh bạc không phải là chuyện tốt, nhưng cuộc sống của những kẻ phụ tình hết lần này tới lần khác lại là một canh bạc, đánh bạc hay không không phải do bạn nói một chữ “không”.
“Anh không cảm thấy anh nên nói gì sao?”
“Anh đến đón em về!” Công tước trả lời
“Về? Về đâu? Nhà của tôi chính là ở đây, còn về đâu nữa!” Ngữ điệu của Hàn Hiểu chầm chậm mà bình tĩnh, trong giọng nói còn mang theo chút châm chọc.
“Bên cạnh anh mới chính là nhà của em!”
“Cho nên anh muốn cưỡng ép tôi quay về sao?” Hàn Hiểu hạ giọng phản kháng hỏi
“Không, nếu như anh nghĩ như vậy, chúng ta sẽ không ngồi đây nói chuyện!” Ngữ khí của Công tước không tự giác mà mềm mại đi
“Cho nên anh liền gạt tôi, lừa dối tôi.” Hàn Hiểu nghĩ đến quá khứ thì tức giận
“Về chuyện này anh không muốn xin lỗi, anh không làm như vậy, em vĩnh viễn sẽ không cho phép anh tới gần, trái tim em hoàn toàn bài xích anh.”
Trong lúc nhất thời Hàn Hiểu không biết nói gì, cậu biết Akasi nói không sai, vị Công tước đại nhân mạnh mẽ là sự tồn tại khiến cậu lo sợ cả ngày, cậu vĩnh viễn không thể thật sự tiếp nhận anh, nhưng Rio yếu đuối thì lại khác, sự vô hại của anh khiến Hàn Hiểu buông xuống hết mọi sự phòng bị, từ đó có thể chân chính đi vào trong lòng cậu.
“Anh…..Anh quá đê tiện!” Hàn Hiểu nhớ đến mọi việc đã xảy ra trong quá khứ, nhịn không được phẫn nộ, đầy tức giận
“Nếu như có thể để em quay trở lại bên cạnh anh, anh không để ý càng đê tiện!” Công tước đại nhân nhíu mày, hoàn toàn đem câu nói này thành lời khen.
“…………..” Lời đồn Công tước đại nhân mặt dày, lúc này Hàn Hiểu cảm nhận được rồi
Phòng khách trong nháy mắt lại rơi vào trong im lặng.
“Anh muốn làm gì với các con của tôi!” Cuối cùng vẫn là Hàn Hiểu đánh vỡ bầu không khí im lặng này, hỏi ra vấn đề mà cậu muốn hỏi nhất.
“Hàn Hiểu, bọn nhỏ không chỉ là con em, mà cũng là con anh, là huyết thống của gia tộc Doris chúng ta, tụi nhỏ sẽ được thừa hưởng những quyền lợi mà chúng được hưởng.” Akasi đầy kiêu ngạo nói
“Nhưng…..Nhưng Hera……..”
“Không có nhưng mà, phu nhân thân yêu của anh.” Hàn Hiểu còn chưa nói hết câu thì đã bị Akasi cắt đứt, “Anh chỉ biết Hera là con của anh, anh phải bảo vệ con mình.”
“Những quý tộc khác sẽ đồng ý sao?” Đây là chuyện Hàn Hiểu lo lắng
“Vợ yêu, em yên tâm, bọn họ sẽ đồng ý.” Giờ phút này Công tước đổi tư thế ngồi, hai chân chéo qua nhau, cả người tự nhiên dựa vào cái ghế dài phía sau, hai mắt híp lại đầy hấp dẫn nhìn Hàn Hiều ở đối diện, đôi môi hồng nhuận gợi cảm hướng về phía trước cong lên đầy xinh đẹp, thanh nhã mà biếng nhác nói thêm một câu: “Nếu như bọn họ còn muốn sống tiếp!”
Mọi người đều không nhịn được mà lạnh run, người đáng sợ, lời nói
càng hung tợn hơn.
Hàn Hiểu cũng không thể không thở dài thật sâu, kiếp trước cậu đã làm bao nhiêu chuyện ác, thì kiếp này cậu mới đụng phải tên yêu nghiệt như Công tước Akasi này chứ………!
Nhưng mà có thể khẳng định được rằng câu trả lời của Công tước làm cho Hàn Hiểu kiên định lên không ít, nhưng mà……… Hàn Hiểu cắn môi mình, “Anh lấy cái gì để chứng mih lời anh nói là thật!?”
Mọi chuyện liên quan đến con trẻ đều phải cẩn thận.
“Về phần chứng minh”, Công tước nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Hàn Hiểu, “Từ lâu anh đã đưa cho Lance và Hera coi rồi.”
“Từ lâu rồi!?” Hàn Hiểu nghe vậy sửng sốt, “Từ lâu rồi là bao lâu?”
“Bữa tối ngày thứ khi anh đến nơi này.” Akasi không giữ lại gì đều nói hết
“Lance, Hera……!!” hàn Hiểu tức giận, cậu lo đến nhường này để làm gì, các con của cậu đã cấu kết với cha của chúng từ lâu rồi.
Lance vả Hera cảm nhận được lửa giận của mẹ, hai vai run lên, trong đôi mắt vẫn luôn ra vẻ đại nhân chững chạc xuất hiện sự sợ hãi.
“Cái……cái này tụi con có thể giải thích, mẹ đừng tức giận!”
“Mẹ đang đợi lời giải thích từ các con.” Hàn Hiểu nghiến răng nói
“Mới đầu tụi con cũng không biết chú ấy là ai, chỉ là cảm thấy chú ấy có gì đó rất đáng nghi nên mới đi tìm chú ấy, nhưng không ngờ lại là cha.” Lance vội vàng nói
“Đúng vậy, đúng vậy!” tiểu Hera ở một bên phụ họa
“Nếu đã biết tại sao không nói với mẹ, cáco con có xem mẹ là mẹ của các con không!”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu” Lance và Hera nắm chặt lấy tay Hàn Hiểu, tiếp tục giải thích: “Mẹ, bọn con không muốn làm mẹ lo lắng, bọn con muốn bảo vệ mẹ, nhưng bọn con còn quá nhỏ, quá yếu ớt, bọn con…..”
Hàn Hiểu không để bọn nhỏ nói hết câu liền ôm chặt lấy chúng.
Hàn Hiểu hiểu rõ, cái gì cũng hiểu hết rồi, nói cho cậu biết thì như thế nào, ngoại trừ khiến cậu lo lắng không yên ra, cậu còn có thể như thế nào nữa, nếu như Công tước đã ở đây, vậy một nhà bọn họ còn có thể chạy đi đâu được nữa.
Các con không sai, sai là ở người mẹ này quá vô dụng rồi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, sau này bọn con không dám nữa.”Hàn Hiểu cẩn thận ôm chặt lấy bọn nhỏ
Hàn Hiểu buông hai đứa nhỏ ra, hốc mắt đỏ hồng nói: “Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không tức giận đâu.”
Trong nháy mắt không khí xung quanh ba người ấm áp mà hòa hơp.
Nayar đứng ở phía sau Akasi nhìn một cảnh này, trong lòng xúc động vô cùng, hai đứa nhỏ ở trước mặt mọi người, tính luôn cả Boss của bọn họ đều ra vẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, gặp người thì giống như con mãnh thú, giơ nanh múa vuốt, còn trước mặt mẹ mình, thì lại như con thú nhỏ đáng yêu, lắc đầu vậy đuôi, lăn lộn cầu xoa xoa.
Trời ơi! Chênh lệch như vậy cũng quá lớn rồi đi! Xem ra muốn thực hiện lí tưởng của mình, vậy thì phải kiên trì đứng về phía phu nhân.
Tương lai không xa phu nhân mới chính là người lớn mạnh nhất toàn bộ Landis!
Hàn Hiểu lần nữa đối diện Akasi thì có vẻ chán nản, cậu cảm thấyhôm nay cậu không nói được cái gì.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hổ ở trên tường, “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta lại nói tiếp đi!”
“Được, nhưng mà hình như đến lúc ăn tối rồi, em không để ý chúng ta cùng ăn chứ!” Công tước đại nhân cười rất vui vẻ
Một nhà Brace lại hoàn toàn chấn động rồi, gặp qua rất nhiều người mặt dày rồi, nhưng chưa gặp ai vô sỉ đến mức này
Chạy vào trong nhà người ta, cướp đi con trai người ta, giành cháu của người ta, ngay cả miếng nước người ta còn không cho bọn họ uống, bọn họ vậy mà lại đòi ăn cơm ké, mặt dày kiểu này cho dù có là đại pháo tia laze tiên tiến nhất cũng không xuyên qua nổi.
“Haha, được!” Hàn Hiểu tức giận nhưng vẫn nở nụ cười “Tôi quyết định xuống bếp làm cơm tối, mọi người nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Mấy năm nay Hàn Hiểu chỉ ở trong nhà làm bà nội trợ, nhưng bà nội trợ cũng không sẽ bắt nạt đâu.
“Thật ra mọi người cũng biết hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, cũng nên giữ mọi người lại ăn bữa cơm để chúc mừng, nhưng khách đến chúc mừng, chuyện nên làm các người cũng phải làm đi!” Hàn Hiểu ôn hào cưới nói với cái đám người mặt dày ở lại ăn ké.
Quân đoàn trưởng và viện trưởng rối rắm, cai gì mà nói là mọi người đều biết hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi,cái gì mà chuyện khách đến chúc mừng phải làm a? Bọn họ sao biết được hôm nay là sinh nhật của Karina, rảnh rỗi hay sao mà bọn họ phải đi điều tra sinh nhật vợ cấp dưới chứ! Đây chính là hiểu lầm rất lớn đó.
Rõ ràng bọn họ chính là bị giận cá chém thớt.
Hai ánh mắt bất đắc dĩ đưa về trên người cao cấp nhất trong đây.
Công tước đại nhân vẫn đầy nho nhã khí thế bức người ngồi đó, vẫy tay với người phia sau, Jasmine lập tức đi đến trước mặt vỡ chồng Brace, mở vali trong tay ra, lấy ra một cái hộp được đóng gói đầy tinh xảo đặt ở trước mặt hai vợ chồng Brace, “Phu nhân Karina, đây là quà do chính Công tước tỉ mỉ lựa chon cho cô, xin vui lòng nhận cho.’
Rõ ràng Công tước đại nhân đã có chuẩn bị từ trước.
Quân đoàn trưởng và Viện trưởng lúc này mặt đầy ai oán, Công tước, sao ngài không nhắc chúng tôi! Bây giờ thì hay rồi, hai người bọn họ đi tay không tới, quá khó coi rồi.
Để quà xuống, Jasmine lấy ra một cái khác, “Còn đây là quà tôi tặng cô, Karina, sinh nhật vui vẻ!” Để cái hộp xuống, Jasmine lặng lẽ đi ra phía sau Công tước.
Nhìn cái hộp quà đơn giản có thắt thêm một cái nơ, trong lòng Karin ngũ vị tạp trần, không cần mở cũng biết bên trong là cái gì, hốm đó cô và Jasmine cùng đi dạo phố, cô thích bộ trà tinh xảo trong cửa hàng tinh phẩm, nhưng đáng tiếc giá mắc quá, điều kiện nhà cô không mua nổi, bây giờ lại nhìn thấy bộ trà này, hốc mắt Karina nhịn không được đầy chua xót, cô thật lòng xem Jasmine thành người bạn thân nhất, nhưng mà sau này bọn họ không thể lại làm bạn được nữa.
Karina dời ánh mắt khỏi món quà Jasmine tặng, thu lại đau xót trong lòng, chuyển ánh mắt đến món quà cực kì xinh đẹp ở bên cạnh, nhìn giấy gói quà cũng biết được món quà này giá trị không nhỏ.
“Mẹ, mở ra xem là cái gì, không cần khách khí với bọn họ!” Hàn Hiểu ngồi bên cạnh không có chút gì gọi là dè dặt của chủ nhà, Hừ! đối với những kẻ mặt dày thì cần phải mặt dày hơn họ.
Karina do dự một lát, vẫn nghe theo lời con trai, mở cái hộp ra, ngay tức khắc cái ánh sáng chói lọi đó thíu chút nữa làm mù mắt người dân nhỏ tiểu Hàn.
Chỉ nhìn thấy một sợi dây chuyền xinh đẹp mà tinh khiết, quan trọng chính là viên ngọc bích rất lớn, đang nằm chính giữa cái hộp, Hàn Hiểu dám lấy tất cả số tiền mình dành dụm trong nhiều năm nay mà thể rằng, viên ngọc bích này tuyệt đối là loại tốt nhất, màu sắc trong sáng như vậy, ánh sáng đẹp mắt như vậy, hơn nữa đây chỉ là tạo hình giọt nước mắt đơn giản, nhưng viên đá lại hiện ra được cái vẻ đẹo khiến con người ta lóe mắt, và đồng thời làm cho người ta kinh ngạc đó là viên đá còn mang theo sự yên tĩnh của người phụ nữ, cái này tuyệt đối không cùng cấp bậc với viên đá mà cậu lấy ra khỏi quần áo mình lúc trước.
“Màu xanh lam Tinh Hải!” Quân đoàn trưởng kiến thức rộng rãi nhìn thấy viên đá cũng không nhịn được kinh ngạc hô lên
“A! Blair, anh từng thấy sợi dây chuyền này!” Hàn Hiểu hỏi
“Cái này………cũng xem như đã từng nhìn thấy đi!” Thấy qua tranh cũng xem như đã từng nhìn thấy đi! Cái này còn phải nhờ vào người mẹ yêu thích trân bảo của anh.
“Nói nghe thử đi!” Hàn Hiểu hiếu kỳ nói
Cái này……quân đoàn trưởng trẻ tuổi có chút khó xử, anh quay đầu nhìn Công tước đại nhân ngồi bên cạnh, rất tốt, không có bất kì vẻ mặt tức giận nào, đây cũng được xem như ngầm đồng ý rồi đi!
“Phu nhân, thật ra tôi không hiểu nhiều về đá quý, nhưng mà mẹ của tôi thì lại là một người cực kỳ yêu thích đá quý, hai ngày trước ông có vô tình nhắc đến “Xanh Lam Tinh Hải” trong điện thoại với tôi (cái này trong bản gốc dùng từ mẹ, sau đó là từ chỉ đàn ông nên mình nghĩ chắc mẹ của anh này cũng là nam), viên đá đã được người ta mua với cái giá tỷ vạn ông còn vô cùng hâm mộ người có thể sở hữu được viên đá này, bởi vì đây là một trong những viên đá qúy cực phẩm có số lượng hiếm trên Đế Quốc.
tỷ vạn, tỷ vạn……… Hàn Hiểu cảm thấy trong đầu có một con thảo nê mã cực lớn đang gào thét.
Con số này là con số thiên văn mà cả đời, à không, là đời của cậu cũng không kiếm ra được, bị Công tước đại nhân nhẹ nhàng đổi thành một viên đá không thể ăn cũng không thể mặc, thế giới trong lòng Hàn Hiểu hận sôi lên rồi.
A! Tên gia hỏa Akasi tuyệt đối chính là một tên phá gia chi tử!
Nghĩ đến đây Hàn Hiểu tức giận lườm nguýt Công tước.
Công tước nhìn thấy gương mặt tức giận bất bình của tiểu phu nhân đang nhìn mình đây giận dữ, trong mắt xuất hiện tiếu ý, xem ra năm không gặp, tính khí của tiêu gia hỏa cũng tăng lên nha! Điểm này cũng rất dễ thương, nhưng mà hình như em ấy không thích đá quý, tiểu gia hỏa thật sự rất đặc biệt, thích tiền nhưng lại không thích châu báu. Ân, quay về phải cho người hỏi vợ chồng Brace, tiểu gia hỏa rốt cuộc thích cái gì!
Đánh vào trọng điểm, mới là phương pháp tốt để theo đuổi vợ.
Ai! Tôi nói này Công tước đại nhân! Anh lại sai nữa rồi, không phải Hàn Hiểu không thích châu báu, cậu chỉ là không thích tiêu tiền để mua châu báu mà thôi!
“Cái này……” Cái này thật sự quá quý giá rồi, Karina cũng bị cái giá đáng sợ dọa cho một trận.
“Mẹ, nhận đi! Viên đá rất xinh đẹp không phải sao! Nhìn xem! Nó cùng màu với mắt của mẹ! Mẹ mang lên nhất định rất xinh đẹp.” Hàn Hiểu đánh gãy lời Karina, sao lại không nhận, đồ cha mẹ mất đi còn quý hơn cái giá tỷ vạn!
Karina nhìn con nuôi của mình, đậy nắp hộp lại, để ở một bên, xuất phát từ lễ phép cô vẫn nên nói một tiếng cám ơn với Công tước.
Do dự một lát cô vẫn mở quà của Jasmine, quả nhiên là bộ trà đó, vô thở dài, đậy nắp hộp lại.
Nhận được bộ trà yêu thích nhưng lại mất đi người bạn tốt nhất.
Sau đó Hàn Hiểu đem ánh mắt chuyển về phía Nayar vẫn đang đứng bên cạnh Jasmine, dùng ánh mắt nói với anh, đến lượt anh rồi, nhanh một chút!
“Tôi cùng với Jasmine a!” Nayar lén lút truyền ánh mắt với Jasmine bên cạnh
Jasmine nhìn không chớp mắt, lại không có chút động tĩnh gì, vẫn luôn đứng thẳng lưng, xem ra trong lúc nhất thời không hiểu rõ.
“Ngày hôm qua tôi có thể xem như hai người cùng nhau tặng, nhưng mà hôm nay, Hừ……….!” Hàn Hiểu cười lạnh với Nayar, cho dù hôm nay phải lột cả một tầng da trên người anh xuống thì anh cũng phải đào ra quà cho tôi, còn phải là ngay lập tức, ngay bây giờ!!
Bác sĩ Nayar liền không nói được lời nào, thế giới này muốn ăn ké một bữa cơm thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhìn Akeler hôm qua vẫn còn là người bạn tốt nhất, Nayar đột nhiên nhớ tới một món đồ, “Karina phu nhân, xin cho phép tôi được sử dụng máy tính mini một lát.”
“Được, anh chờ một lát.” Tuy rằng Karina không hiểu ra sai, nhưng cô vẫn đem máy tính mini trong nhà ra đưa cho Nayar.
Nayar nhận lấy máy tính mini, từ trong thẻ nhận dạng trong tay cầm ra một con chip máy tính cắm vào trong ổ cắm nối liền với máy tính, nhẹ nhàng nhấn mấy cái rồi thu hồi con chip, sau đó đặt máy tính ở trước mặt Karina, “Xin lỗi, hôm nay tôi đi vội quá, không kịp chuẩn bị quà gì cả, ở đây là tài liệu nghiên cứu y học có liên quan đến người dân Landis của tôi lúc trước, hy vọng cô có thể nhận lấy.”
Karina đưa máy tính cho chồng mình, Akeler nhìn tư liệu ở trên máy tính, trong lòng vô cùng phức tạp, những tư liệu này tuyệt đại đa số là những hạng mục mà người dân Landis từ trước đến nay vẫn chưa công phá được, quý tộc có thể đứng ở tầng lớp cao nhất của Đế quốc là có đạo lí của nó, những người dân bình thường như bọn họ không thể nào sánh ngang hàng nổi.
Được rồi! Nayar xem như đã qua cửa, tiếp theo đến lượt ai, tự giác đi!
Trải qua những xấu hổ lúc ban đầu, quân đoàn trưởng Blair bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, chỉ nhìn thấy anh gỡ cây sung bên hông xuống, trịnh trọng đặt ở trước mặt Karina phu nhân.
“Đây là cây súng đạn cỡ nhỏ loại WH ánh sáng xanh kiểu mới nhất cừa được sản xuất vào năm ngoái, bề ngoài của nó nhỏ gọn xinh đẹp, đường cong uyển chuyển duyên dáng, tầm bắn đến khoảng tinh lị (chắc tương đương với km của mình), hơn nữa, lực sát thương mạnh, nam nữ đều thích hợp, đặc biệt là giống như phu nhân Karina đây, cầm nó trong tay nhất định xinh đẹp động lòng người, xin cô nhận lấy!”
Vợ chồng Brace:…………….
Hàn Hiểu:………………..
—— chết cũng phải (cái này là đọc hài âm trong tiếng Trung), Hàn Hiểu kỳ dị nhìn cái vũ khí nghe nói là tính sát thương rất mạnh, loại của nó thật sự có tính sát thương hơn bản thân nó.
“Cái……….Cái này…………quân đoàn trưởng Blair, tôi nghĩ tôi không cần dùng đến cái này đi!” Karina do dự không biết làm thế nào để cự tuyệt quân đoàn trưởng, nhưng mà cô thật sự không cần đến súng.
“Phu nhân, người trăm ngàn lần không được nghĩ như vậy, tuy nói là dưới sự quản lý của tôi, trị an của trấn nhỏ rất tốt, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo tương lai có xuất hiện một hai kẻ xấu hay không, hơn nữa, người cũng không thể vĩnh viễn sống trong trấn, người có thể sẽ ra ngoài du lịch, trị an ở bên ngoài thật sự càng ngày càng kém rồi, cho dù người thật sự không dùng, người cũng có thể đưa cho chồng mình là bác sĩ Akeler sử dụng! Tôi nghe nói tai nạn trong y học cũng càng ngày càng đáng sợ rồi.”
Blair nói một hơi một đống các lí do, Karina nghe đến á khẩu không trả lời được.
Hàn Hiểu cũng không thể không bội phục năng lực ngôn ngữ của quân đoàn trưởng, có ai mà từng nhìn thấy bác sĩ mang súng đến bệnh viện làm việc không, mệt cái vị huynh đệ này nghĩ ra, lần đầu gặp mặt cậu thật sự không nhìn ra được, vị quân đoàn trưởng này chính là một tên phúc hắc.
“Tôi………tôi không biết sử dụng.” Karina vùng vẫy lần cuối.
“Không sao, ngày mai tôi liền cho phó quan của tôi đến đây dạy người cách dùng, phương pháp sử dụng của nó rất đơn giản, người vừa học thì sẽ biết liền.” Blair cười híp mắt nói
Karina chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy, có lẽ đây là quà sinh nhật kì lạ nhất trong cuộc đời cô.
Quân đoàn trưởng Blair hoàn toàn đạt thắng lợi.
Bây giờ chỉ còn lại Viện trưởng bệnh viện khu đóng quân vẫn còn đang không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Viện trưởng lúc này mồ hôi tuôn ra như suối, nói thật bây giờ việc ông muốn làm nhất chính là dùng sức vắt chiếc khăn tay ra nước, đáng hận nhất chính là ông không mang theo cái gì, do phu nhân quản chặt quá, tiền mặt trên người không có bao nhiêu, dưới ánh mắt của mọi người ông càng khẩn trương hơn.
“Cái này…….cái này…….Akeler, tôi nghĩ bây giờ nhà của anh đang có một vài chuyện, tâm tình của Karina phu nhân sẽ có ảnh hưởng, như vầy đi! Tôi cho anh ngày nghỉ phép có lương, anh ở nhà ở bên cạnh phu nhân, phu nhân người thấy sao.” Câu nói cuối cùng của Viện trưởng, rõ ràng là nói với Hàn Hiểu.
“Viện trưởng khách sáo rồi, nhà tôi thì làm gì có chuyện gì chứ! Đối với vợ tôi mà nói tinh cầu bị hủy diệt thì cũng như vậy thôi! Ông cho rằng ngày đủ sao!” Akeler ôm vợ bình tĩnh hỏi
“Viện trưởng, cha tôi nói thời gian quá ngắn rồi!” nghe vậy Hàn Hiểu lập tức tạo áp lực với viện trưởng
“Vậy…..Vậy phu nhân cho rằng bao lâu mới thích hợp.”
Hàn Hiểu nhìn Akeler.
“Ít nhất phải tháng!” Akeler nói
“Không được, bây giờ bệnh viện bận như vậy, anh sao có thể nghỉ tháng!!” nghe thấy câu trả lời của Akeler, Viện trưởng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên trên ghế, đùa à, bây giờ bệnh viện bận muốn chết, đi mất một Louli thì cũng xem như bỏ đi, nếu như lại đi thêm một Akeler, vậy viện trưởng như ông còn có thể sống được sao, ông kiên quyết không đồng ý.
Hiển nhiên ông đã quên mất tình cảnh của mình bây giờ.
“Không được…….?” Hàn Hiểu nheo mắt lại
“Cái này…..Cái này…..” Viện trưởng đáng thương cuối cùng cũng nhớ ra mỉnh đang ở đâu
Hàn Hiểu dời ánh mắt lên trên người Công tước, Công tước lập tức quay đầu đôi mắt đỏ lạnh băng liếc nhỉn viện trưởng, Viện trưởng lập tức giơ vũ khí đầu hàng.
“Ba tháng thì ba tháng đi!” Viện trưởng cảm thấy ông muốn khóc rồi.
“Viện trưởng, không nên miễn cưỡng!” Akeler nói
“Không miễn vưỡng, tôi không miễn cưỡng chút nào cả!” Viện trưởng cười so với khóc còn khó xem hơn
“Nhưng tôi nghe nói bệnh viện bây giờ rất bận rộn!” Akeler tiếp tục ra vẻ
“Anh yên tâm, tôi có thể chống đỡ được!” Cái đầu anh, bệnh viện có bận hay không chẳng lẽ anh không biết! Chỉ biết khi dễ tôi, trong lòng viện trưởng đã khóc thành sông rồi
“Vậy tôi liền miễn cưỡng nghỉ tháng thôi!” Vẻ mặt của Akeler đầy ban ơn
Viện trường cảm thấy ông muốn phun máu rồi!
Dọa dẫm xong, à không, là nhận quà xong, cuối cùng cũng đến lượt Hàn Hiểu ra tay rồi
Hàn Hiểu đứng dậy, cười nói: “Cha, mẹ, hai người ở đây nói chuyện với bọn họ, con đi chuẩn bị bữa tối!”