Kẻ bắt cóc và con tin là một cặp đôi kì lạ, kẻ bắt cóc có quyền không chế, mà con tin thì chỉ có thể tùy ý bị bài bố, nhưng thế giới to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho dù bị bài bố, một số con tin nhanh nhẹn cũng có thể tìm được đường ra cho mình!
Phòng làm việc của quý tộc nào đó ở tinh cầu Landis.
“Cốc cốc cốc!”
“Mời vào!”
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen đi vào phòng làm việc.
“Mọi chuyện như thế nào rồi?” Quý tộc ngồi trước bàn làm việc hỏi
“Đại nhân, bước đầu kế hoạch đã thành công, phu nhân Doris đã được đưa về tinh cầu Landis, mọi thứ đều thuận lợi.” Thanh niên trẻ tuổi cung kính trả lời
“Vậy sao! Vậy gia tộc Doris có phản ứng gì!?” Quý tộc tiếp tục mặt vô biểu tình hỏi
“Gia tộc Doris sóng yên biển lặng, không có một chút tin tức nào truyền ra ngoài! Có lẽ là đã đè xuống tin tức phu nhân mất tích.” Thanh niên trẻ tuổi trả lời
“Trừ cái này ra thì không có hành động gì hết!?”
“Chúng tôi không phát hiện ra Công tước Doris có hành động nào khác, đại nhân!”
“Ừ….!” Không đúng, với tính tình của AKasi không thể cái gì cũng không làm, quý tộc nhíu chặt mày.
“Vậy gia tộc Arthur và Helios thì như thế nào.”
“Giống như Doris, phản ứng của bọn họ giống như phu nhân Doris không có mất tích vậy, chỉ là…….” Thanh niên trẻ tuổi chần chờ một chút, không chắc chắn việc này có liên quan gì đến sự mất tích của phu nhân Doris không.
“Chỉ là cái gì!” Nghe vậy, ánh mắt quý tộc sắc bén lên
“Chỉ là Doris và Arthur đã cho tiến hành quân diễn liên hợp, nhưng việc này là chuyện đã được bàn rồi, tôi nghĩ chắc cũng không nhất định là chống đối với việc này.”
“Không, ngươi không hiểu con người Akasi, hắn ta nhất định sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng được, một khi bị hắn ta cắn trúng rồi, không đem đối phương cắn chết hắn ta tuyệt không buông miệng, quân diễn lần này nhất định không đơn giản, các ngươi nhất định phải chú ý tất cả mọi hành động của chúng, bất kì lúc nào cũng phải hồi báo cho ta!”
“Vâng!”
“Ồ! Đúng rồi, phu nhân Doris vừa mới sinh được tháng, bảo đám người đó hầu hạ cho tử tế, ngoại trừ không để cậu ta bỏ đi ra, đều đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cậu ta, cố gắng duy trì tâm tình vui vẻ của cậu ta, nói cho bọn họ biết, nếu phu nhân Doris gầy đi lạng thịt, thiếu đi một cọng tóc, ta sẽ hỏi tội bọn họ!” Quý tộc nhìn thanh niên trẻ tuổi từng câu từng chữ nghiêm khắc mà nói ra, đôi mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
“Nhưng cái này…..” Cái này làm sao được, làm gì có con tin nào mà có tâm tình vui vẻ chứ.
Thanh niên trẻ tuổi mặt đầy khó xử.
“Ai…..! Matt, ta chỉ là vì tương lai của gia tộc, nhưng ta tuyệt không muốn sẽ trở thành tội nhân của quý tộc Landis! Ngươi hiểu không!” Quý tộc thở dài một tiếng, đầy thành khẩn nói.
“Đại nhân, Matt, hiểu rõ!”
Thanh niên báo cáo xong, xoay người rời đi.
Quý tộc đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ánh Mặt Trời rực rỡ ở bên ngoài, một cỗ bất an xông lên, mọi chuyện dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào hắn ta thật sự nghĩ không ra, hi vọng chỉ là do hắn nghĩ nhiều mà thôi!
Không biết hôn mê bao lâu, Hàn Hiểu từ từ tỉnh lại.
Ở đây là đâu! Bức tường trắng, các vật dụng màu trắng, Hàn Hiểu dùng tay sờ vách tường, hình như là kim loại, ở đây giống như phòng ngủ trong phi thuyền.
Vào lúc Hàn Hiểu đang suy nghĩ mình đang ở chỗ nào, cửa phòng ngủ “két” một tiếng mở ra.
“Phu nhân Doris, cậu tỉnh rồi!”
Một người đàn ông cao to cường tráng gương mặt đầy hung dữ, mang theo hai tên người hầu không ra làm sao giống mình đi vào.
Nhìn khuôn mặt hung dữ trước mắt giống như được viết lên “ta là ăn cướp”, Hàn Hiểu không nhịn được cảm thán ở trong lòng, lớn lên với khuôn mặt như vậy không đi làm người xấu thật quá lãng phí rồi, hiển nhiên người trước mặt đã chọn được nghề cực kì phù hợp với mình.
“Ân! Tôi tỉnh rồi, nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết, vị quý tộc đại nhân nào mời tôi tới đây không!” Hàn Hiểu duỗi người, bình tĩnh hỏi, không hề bị gương mặt như ăn cướp ở trước mặt dọa sợ.
Hành vi của Hàn Hiểu làm cho tên bắt cóc kinh ngạc, hắn cho rằng mình vừa xuất hiện, đứa nhỏ như phu nhân Doris nhất định sẽ bị dọa tới không nói ra lời, nhưng nào ngờ……
“Hừ! Làm gì có quý tộc nào, phu nhân tôn quý của tôi, cái chuyện trúng độc lần trước, làm cho tộc nhân của ta kẻ thì chết, người vào đại lao, chúng ta may mắn thoát được kiếp, nhưng cuộc sống cũng không như ý, chỉ đành mời người qua, hi vọng chồng người có thể thay đổi một chút cuộc sống tương lai của chúng tôi.”
“Nói như vậy anh là chủ mưu bắt tôi tới đây!” Hàn Hiểu cười hỏi
“Đương nhiên!” Tên bắt cóc đắc ý nói
“Ai! Người sống không tốt vậy mà lại có thể chui vào thành bắt cóc tôi, hơn nữa không có thư mời các ngươi căn bản không thể đi vào thành Doris, tôi đoán không có sự giúp đỡ của quý tộc các người cũng không sờ được tường của thành Doris!”
“Thiệp mời chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần tùy tiện cướp của một gia chủ thế gia nào đó là được rồi.”
Gia chủ thế gia thì dễ dàng bị cướp như vậy sao! Lúc đầu thế gia có thể nhận được thiệp mời Doris thì đều là phái thực lực có quyền có thế, nếu như nói cướp thì có thể cướp được, vậy bọn họ đã chết từ lâu rồi.
“Ồ! Thì ra sau các người còn có thế gia à!” Vẻ mặt Hàn Hiểu đầy sáng tỏ.
Tên bắt cóc tức đến mức từng miếng thịt trên khuôn mặt đều run lên.
“Tôi nói rồi, tôi là chủ mưu!”
Đờ mờ! Trẻ nhỏ bây giờ sao lại khó gạt dữ vậy, không phải nói vị phu nhân trước mặt này có xuất thân thấp kém, không có kiến thức sao! Sao mà cái gì cậu ta cũng biết vậy, vở kịch này làm sao mà diễn tiếp đây!
“Ai dô! Dọa chết người rồi, anh đột nhiên lớn tiếng vậy làm gì!” Hàn Hiểu cố ý vỗ ngực, nhưng đôi mắt thì đầy ánh sáng, không có một chút sợ hãi, “Tôi mà bị dọa thì không ăn uống gì được, không ăn được thì thân thể sẽ yếu đi, đến lúc đó anh không có cách trả lời với người phía sau rồi.”
“Cậu…….cậu………” lần này tên bắt cóc đáng thương bị tức đến cả người đều run lên.
Hắn nhắm hai mắt, hít thở sâu vào, ép xuống cơn giận, lần nữa mở mắt ra, đã trở lại bình thường,
“Tôi nói không có người đứng sau gì cả, tin không tin tùy cậu, chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi, cậu có yêu cầu gì chúng tôi đều đáp ứng, nhưng nếu cậu muốn bỏ trốn, thì đừng trách chúng tôi lòng dạ độc ác!”
Nói xong mang theo hai tên đàn em, rời đi không quay đầu lại.
Hàn Hiểu ngôi ở trên giường, cười lạnh, tuy rằng cậu ở bên Akasi tổng cộng chỉ mới hơn năm, nhưng cái gì nên biết cậu cũng biết đến phần rồi, nếu như bọn chúng đã nói là sẽ đáp ứng cậu, vậy thì cậu sẽ không khách khí nữa, mong rằng sau này các người không hối hận.
Thế là tối hôm đó Hàn Hiểu không chịu ăn cơm, lí do là bữa tối không hợp khẩu vị.
“Sao lại không ăn cơm?” Tên thủ lĩnh bình tĩnh hỏi
“Không phải tôi đã nói với đàn em của anh rồi sao! Bữa ăn tối đó làm quá khó ăn đi, tôi đã quen ăn món do đầu bếp khách sạn cao cấp trong thành Doris làm rồi, mấy món ăn này của anh thật sự tôi không thể nuốt nổi!”
“Cậu tưởng đây là khách sạn cao cấp của Đế đô sao! Cậu nói tôi đi đâu tìm cho cậu đầu bếp khách sạn cao cấp đây!” Tên thủ lĩnh mặt mày u ám, trong giọng nó cũng mang theo lửa giận không đè nén được.
“Ồ! Như vậy à! Vậy anh đi làm việc đi! Không cần quản tôi đâu, nói không chừng khi nào tôi đói rồi, đói đến nỗi chỉ còn thoi thóp, đói tới cả người chỉ còn da bọc xương, có thể tôi sẽ nuốt xuống được mấy món này!” Hàn Hiểu cười nói đầy dịu dàng
“Cậu………….!” Lúc này trên khuôn mặt của tên thủ lĩnh cũng nổi đầy mồ hôi, sau đó hắn đập cửa đi ra ngoài.
Một tiếng đồng hồ sau, bữa ăn tối của Hàn Hiểu lần nữa được bưng vào phòng ngủ.
Hàn Hiểu cầm lấy nĩa ăn một miếng, từ từ cười lên, xem ra cuộc sống của đám bắt cóc này cũng không như ý, trong vũ trụ bao la này, tìm một đầu bếp tinh tế vậy mà lại cần tới tiếng đồng hồ, xem ra chỗ này của cậu phạm vi rất nhỏ đây.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Hiểu lại không chịu ăn cơm, lí do là chất lượng áo ngủ kém quá, làm cậu nguyên đêm không ngủ được, cho nên buổi sáng không có khẩu vị gì.
Tên thủ lĩnh lại xuất hiện lần nữa.
“Vậy cậu nói đi, cậu cần áo ngủ chất liệu gì.” Then thủ lĩnh cắn răng hỏi đầy căm hận
Hàn Hiểu nháy mắt, hỏi ngược lại: “Vậy anh cho rằng thân phận của tôi thì mặc áo ngủ chất liệu gì thì hợp!?”
Tên thủ lĩnh lại đập mạnh cửa rời đi.
Rất nhanh thì một chiếc áo ngủ được làm bằng tơ tằm cực phẩm đưa tới tay Hàn Hiểu, Hàn Hiểu sờ cái áo, nếu như cậu không cảm giác sai, thì vải làm ra bộ đồ này được lấy từ tơ của một loại côn trùng gọi là Thiên trùng nhả ra, loại Thiên trùng này rất ít ỏi, cho nên vải làm từ nó ra cũng xem như là tấc vải thì tấc vàng.
Hàn Hiểu lắc lắc đầu, nhìn đi! Cuộc sống của cái đám bắt cóc này có bao nhiêu là không như ý nha!
Ăn xong bữa sáng, Hàn Hiểu lau miệng, cầm lấy máy truyền tin ở bên cạnh.
“Alô! Là thủ lĩnh bắt cóc phải không! Bữa trưa hôm nay không cần bưng qua, tôi không ăn!”
“Tại sao!” Hàn Hiểu nghe ra được mấy chữ này là được tên bắt cóc rít ra từ trong kẽ răng.
“Anh cũng biết đấy, tôi vừa mới sinh con xong chưa có hồi phục, lúc trước sau khi ăn xong tôi đều đi dạo trong hoa viên tiêu thực, nhưng hôm nay chỉ có thể ngồi trong căn phòng nhỏ như thế này, cho nên tôi quyết định, vì cơ thể của mình, ăn ít lại!”
Đối diện truyền tới tiếng nghiến răng, “Bữa trưa cậu ăn tiếp cho tôi, sau khi ăn xong ngoại trừ mấy chỗ quan trọng cậu không được đi tới, ngoài ra toàn bộ phi thuyền tùy cậu muốn đi đâu thì đi!”
Sau đó cũng không thèm đợi Hàn Hiểu trả lời liền tắt đi máy truyền tin.
Hàn Hiểu ngồi ở bên máy truyền tin cười vui vẻ.
Cứ như vậy, ngày ngày ngày, Hàn Hiểu nghĩ ra đủ mọi biện pháp dằn vặt bọn họ, có yêu cầu thì nói, không có cũng nghĩ ra để bảo bọn họ đi làm, trong vòng tuần ngắn ngủi, cậu không hề gầy đi miếng thịt nào, còn bọn bắt cóc thì lại gầy đi cả vòng, từng người đều là dáng vẻ lao lực quá độ.
“Ô………..!”
Trong phòng hạm trưởng của phi thuyền, một tên đàn em của kẻ bắt cóc đang ngồi khóc khàn cả giọng, tên thủ lĩnh ngồi kế bên trán cũng nổi gân xanh luôn rồi.
“Khóc cái gì mà khóc, cậu ta đã làm gì mày rồi!?”
Tên đàn em lau cái mũi, rồi mới dùng âm thanh nghẹn ngào lên án, “Cậu ta quá quá đáng rồi, hôm nay em đi đưa cơm trưa cho cậu ta, cậu ta nói nhớ bọn trẻ trong nhà, ép em ngồi xuống đóng giả thành con trai của cậu ta, gọi cậu ta là mẹ, thấy cậu ta nhớ con quá, em không có cách nào, liền làm theo, ô……….!”
Nói tới đây tên đàn em lại ngồi khóc nức nở một trận.
“Vậy thì có gì mà phải khóc, có thể được gọi người mẹ của quý tộc Landis là mẹ, đó chính là coi trọng mày rồi!” Tên thủ lĩnh bực bội không kiên nhẫn nói
“Nhưng……….nhưng cậu ta lại nói………….nói con trai cậu ta cũng may không có lớn lên như em, nếu như lớn giống như em, còn không bằng cậu ta tìm một sợi dây thừng thắt cổ cho rồi, quả thật rất có lỗi với xã hội, có lỗi với nhân dân, cậu ta còn nói mẹ của em chắc chắn không còn nữa, sinh ra một đứa con giống như em bà còn có mặt mũi mà sống tiếp sao! Quá quá đáng rồi, thật sự rất quá đáng, ô………….! Em lớn như thế này rồi mà còn chưa có người nói em như vậy, Ô………………!”
Tên đàn em vừa khóc nước mắt giàn giụa vừa nói, mọi người đều có xuất thân nghèo khó, hà cớ gì phải độc miệng như vậy!
Tên thủ lĩnh vừa nghe, mấy miếng thịt trên mặt cũng co rúm lại, nhớ lúc đầu khi hắn ta nhận nhiệm vụ này còn có người hâm mộ nói nhiệm vụ này dễ như ăn cháo vậy, Đờ mờ! không có người nói cho hắn biết, tô cháo này thuộc về loại có cực độc, nếm thử một miếng thì liền sống không bằng chết.
“Đừng có khóc nữa, chuyện mấy ngày nay, ráng nhịn đi!”
“Nhưng đại ca, còn phải nhịn đến bao giờ, em sắp nhịn không nổi rồi! Ô………….Ô………..!”
“Nghĩ tới người vợ và đứa con mới sinh ra không bao lâu của mày, còn có cái gì không nhịn nổi!”
“Ô……….!” Trả lời hắn là tiếng khóc càng to hơn
Lúc này máy truyền tin trên bàn vang lên.
Người có thể nhắn tin tới lúc này chỉ có người, nhất thời tên đàn em đang khóc thút thít lùi về sau một bước, tiếng khóc cũng bị dọa đến im bặt.
Tên thủ lĩnh đột nhiên rút ra súng laze, nhắm ngay máy truyền tin, sau khi “pằng” môt tiếng, thế giới yên tĩnh rồi.
“Đại…….đại ca, tối hôm nay tới lượt em đưa cơm rồi!” tên đàn em còn lại mặt mày trắng bệch hoảng sợ nói
“Sợ cái gì, mày không biết nói máy truyền tin hư rồi sao! Sau này có ra đường nhìn thấy cậu ta từ phía xa thì phải trốn ngay, nhịn đi, chỉ còn có mấy ngày thôi.”
Cứ như vậy cuộc sống con tin đầy vui vẻ của Hàn Hiểu tiếp tục thêm mấy ngày, cuối cùng cũng tới ngày bọn bắt cóc ao ước.
Hàn Hiểu đang nửa nằm trên giường đọc sách, đột nhiên một trận chấn động mãnh liệt, suýt chút nữa là Hàn Hiểu té từ trên giường xuống đất.
Cửa phòng ngủ mở ra, tên thủ lĩnh cả người chật vật xông vào.
“Công tước Doris đúng là rất có bản lĩnh, chúng tôi trốn ở đây cũng bị hắn ta tìm ra, bây giờ phu nhân à, mời người ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, đi theo chúng tôi!”
“Được!” Hàn Hiểu đáp ứng rất nhanh gọn
Trái lại tên bắt cóc lại sửng sốt, không phải cậu ta nên liều chết phản kháng ầm ĩ đòi trở lại bên cạnh chồng mình sao! Sao lại……..
Tên thủ lĩnh co rút khóe miệng, cuối cùng xem như không có nghe câu trả lời của Hàn Hiểu, bước nhanh tới trước mặt cậu, lấy ống tiêm tiêm vào cổ cậu, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Hàn Hiểu ai oán nhìn hắn ta, người ta đã đồng ý đi với các người rồi, mắc mớ gì còn có trò này, quá không phúc hậu rồi, sau đó liền rơi vào trong bóng tối.
Thật sự rất đáng tiếc, cuộc sống vui vẻ như vậy sau này sẽ không còn nữa!
Hàn Hiểu tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã đi tới chỗ khác rồi, đầu giường hai cô bé một lớn một nhỏ đang mở to đôi mắt màu xanh lam nhìn cậu, sau đó cô bé nhỏ chạy ra ngoài lớn tiếng kêu,
“Cha mẹ, anh trai xinh đẹp tỉnh lại rồi!”
Rất nhanh thì cô gái nhỏ liền nắm tay người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi quay trở lại.
“Cậu tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không!” người phụ nữ trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi
“Không có, tôi thấy tốt lắm!” Hàn Hiểu trả lời
“Cậu tên gì, sao lại ở trong thuyền cứu nạn một mình trôi nổi trong vũ trụ.” Người phụ nữ dịu dàng hỏi
Hàn Hiểu trầm mặc không trả lời.
Người phụ nữ nở nụ cười, “Cậu không muốn nói thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải cho chúng tôi biết, cậu tên gì chứ! Nếu không chúng tôi không biết nên gọi cậu như thế nào.”
“Là mọi người cứu tôi!?” Hàn Hiểu hỏi ba mẹ con
Người phụ nữ gật đầu, “Tôi với chồng tôi đang ở trong tiểu phi thuyền nhà mình đi tới tinh cầu Cali để tham gia hôn lễ của một người bạn, trên đường trở về thì nhìn thấy cậu, may mà chúng tôi gặp cậu kịp lúc, không khí trên thuyền cứu nạn chỉ đủ cho cậu dùng tiếng nữa thôi.”
“Vậy thật sự cảm ơn mọi người rồi.”
“Cậu không cần phải cảm ơn tôi, bất kì ai nhìn thấy đều sẽ làm vậy thôi.”
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng êm tai, Hàn Hiểu bất giác cười lên.
“Cray • Brace, tên của tôi.”
Vào lúc này, một người đàn ông tuấn tú đi vào.
“Bà xã, có chuyện rồi!”
Người phụ nữ kinh ngạc, đứng dậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy!?”
“Phía trước………..phía trước không xa có không ít phi thuyền của bọn trộm cướp tinh tế.” Người đàn ông kích động nói
“Cái gì!? Con đường này không phải vẫn luôn không có trộm cướp sao! Như thế nào lại…….” Người phụ nữ vẻ mặt đầy hoảng sợ, trong giọng nói có chút khó tin.
“Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới cái này, nhanh………nhanh tới đây với anh!” nói xong ôm lấy cô bé nhỏ, nói với Hàn Hiểu: “Cậu cũng tới đây đi!”
Hàn Hiểu đi theo một nhà họ vào trong kho giữa bụng phi thuyền, bên trong có để một phi thuyền mini.
“Phi thuyền mini này có chức năng ẩn hình tốt nhất, nhưng mà nó chỉ chở được người lớn, bà xã, em cùng với bọn nhỏ còn có cậu bé này đi vào trong chạy trốn đi!”
“Không!” người phụ nữ ôm lấy người đàn ông, nước mắt như mưa, “Không, em sẽ không rời xa anh, có chết em cũng muốn ở bên anh! Anh đã đồng ý sẽ không bao giờ bỏ rơi em!”
Sau đó, cô quay đầu đầy nước mắt, cầu xin Hàn Hiểu: “Cray, tôi biết cậu xuất thân bất phàm, dựa vào nhân tình mà vợ chồng tôi đã cứu cậu, tôi xin cậu, sau khi vợ chồng tôi chết, giúp chúng tôi chăm sóc hai đứa con gái, tôi cầu xin cậu!”
Lúc này hai đứa nhỏ cũng ôm chặt lấy cha mẹ của chúng, kêu lên: “Không, chúng con không muốn, tụi con muốn ở chung với cha mẹ!”
Nhất thời cả gia đình này ôm nhau khóc nức nở.
Hàn Hiểu mặt vô biểu tình nhìn cả nhà họ, đột nhiên “Phì” một tiếng cười lên.
“Thì ra các người làm nhiều đến như vậy chính là vì mục đích này!”
Đôi nam nữ đang ôm lấy nhau cả kinh,
“Cậu……..cậu có ý gì!?”
“Ý của tôi là các người không cần phải khóc nữa, người ở bên ngoài không phải là đám người các người tưởng đâu, cho nên không cần phải chết nữa!” Hàn Hiểu lộ ra nụ cười tà ác, không giống nụ cười thường ngày của cậu.
“Cậu………….cậu là ai, cậu không phải phu nhân Doris!”
Một giọng nói sắc bén được nói ra từ trong miệng Hàn Hiểu, mái tóc đen không dài nhưng lại tung bay trong gió, móng vuốt sắc nhọn duỗi ra.
“Nói đúng rồi, nhưng mà không có phần thưởng!”