Sau khi Phó Bạc Quân tuyên bố xong, anh định gửi tin nhắn ngay lập tức và gửi lời mời dự bữa tiệc vào buổi tối, nhưng lại bị Hứa Trầm Đình ngăn cản.
“Phù, anh đừng nhạy cảm như vậy chứ.”
Hứa Trầm Đình không khỏi có chút buồn cười, cậu kéo kéo tay của Phó Bạc Quân, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, làm dịu tâm trạng của Phó Bạc Quân, khuyên nhủ anh:
“Đừng vừa nói đã như con mèo bị xù lông như vậy, em không hề nói không cho anh đi, cũng không phải là không vui, lại càng không phải muốn trả thù anh.”
“Vậy tại sao em lại phải trở về trường học?” Phó Bạc Quân có vẻ không tin.
“Anh à, em vẫn còn là sinh viên đấy, vẫn cần phải lên lớp học!”
Hứa Trầm Đình thật sự cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, làm sao Phó Bạc Quân lại có thể nghiêm túc hỏi tại sao cậu lại phải trở về trường học như vậy chứ?
“Sáng thứ hai có lớp học, buổi tối phải trở về ký túc xá, nếu không tám giờ ngày mai sẽ không kịp tiết đầu tiên.”
Mặc dù năm thứ ba số lớp đã ít đi rất nhiều, nhưng mà vẫn có lớp phải đến học, cũng có một số lớp, nếu tới muộn sẽ không thể nói trước được.
Phó Bạc Quân đề nghị: “Sáng sớm ngày mai tôi lái xe đưa em đến trường học.”
“Không muốn.” Hứa Trầm Đình lạnh lùng từ chối.
“Em lại dám từ chối tôi sao, từ trước đến giờ không có ai dám từ chối lời đề nghị của tôi đâu, lạt mềm buộc chặt sao?”
Phó Bạc Quân nắm lấy cằm Hứa Trầm Đình, cúi người sát lại gần mặt cậu, nói bằng giọng lạnh lùng thỏa mãn:
“Được lắm, em thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Hứa Trầm Đình:...
“Khuyên anh nên bớt xem những câu trích dẫn từ chủ tịch Maria Sousa lại có được không?”
Hứa Trầm Đình không khỏi che mặt lắc đầu, không dám nhìn thẳng khi Phó Bạc Quân nói những lời như vậy, đồ ngốc này: “ Xem thì xem thôi, cố gắng dùng càng ít càng tốt! Nói những lời như vậy, không cảm thấy có chút gì sao?”
“Em không cảm thấy một người đàn ông lạnh lùng độc đoán như vậy rất hấp dẫn sao?”
Hứa Trầm Đình mỉm cười lắc đầu: “Không hề cảm thấy vậy, cảm ơn.”
Phó Bạc Quân mặt mũi tối sầm, trong lòng tức giận không thôi, ngón tay dùng sức chọc mạnh vào điện thoại để trút giận.
Cái gì mà hướng dẫn hạ gục người khác, phải khiếu nại.
Nhà sách này nên bị phá sản!
“Có người ở trên giường thì nói thích tôi, xuống giường một cái liền trở mặt không nhận người, đúng là bội tình bạc nghĩa.”
Phó Bạc Quân không nhìn Hứa Trầm Đình, giống như đang tự mình lẩm bẩm nhưng mà giọng nói lại không hề nhỏ: “Còn lấy của tôi một trăm triệu Nhân Dân tệ, vừa lừa người vừa lừa tiền, người trẻ bây giờ đúng là không thể tin được.”
Hứa Trầm Đình bất đắc dĩ cười: “Em chẳng qua chỉ là quay lại trường học, không phải cuối tuần em lại về sao?”
“Tôi có thể đưa đón em đi học mỗi ngày mà, không cần phải ở ký túc xá.” Phó Bạc Quân cau mày thương lượng cùng Hứa Trầm Đình.
Hứa Trầm Đình nhướng mày: “Ngày ngày anh đưa đón em đi học, sau đó anh muốn thông báo với tất cả mọi người giữa em và anh có mối quan hệ không chính đáng sao?”
Phó Bạc Quân im lặng không nói gì.
Đúng là anh hy vọng mọi người đều biết Hứa Trầm Đình là người của Phó Bạc Quân, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bàn tán về chuyện Hứa Trầm Đình có quan hệ thấp hèn với anh.
“Em có ít chuyện cần phải xử lý, tạm thời không thể nói cho anh biết được, cho nên phải để anh tủi thân rồi.”
Hứa Trầm Đình làm nũng với Phó Bạc Quân, giọng vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Hừ, kiếm cớ.”
Phó Bạc Quân không vui, hừ nhẹ một tiếng.
Hụt hẫng, tủi thân, đúng là kiểu dỗ dành dở tệ.
Hứa Trầm Đình đưa tay xoa xoa trước ngực Phó Bạc Quân, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Hứa Trầm Đình nhìn Phó Bạc Quân bằng ánh mắt tràn đầy trìu mến, giọng nói vừa nhanh nhẹn lại vừa quyến rũ, mập mờ: “Yên tâm, em không rời xa anh được đâu, em vẫn còn muốn lừa anh, đây là cơ hội anh cho em.”
Phó Bạc Quân đưa tay ra đỡ lấy đầu Hứa Trầm Đình, trực tiếp hôn cậu thật sâu, dùng hành động để trả lời vấn đề của Hứa Trầm Đình.