Một bàn tay lớn đặt trên mu bàn tay Hứa Trầm Đình, đem bàn tay nắm chặt của cậu bọc trong lòng bàn tay ấm áp.
Cảm xúc ấm áp kia, từ trên tay lan tràn đến trong lòng, tựa như một tia nắng ấm vào mùa đông xua tan gió tuyết lạnh lẽo thấu xương.
Hứa Trầm Đình quay đầu lại nhìn chăm chú vào ánh mắt của Phó Bạc Quân, mắt gợn sóng, khóe miệng nở ra một nụ cười sáng lạn.
Hiện tại Phó Bạc Quân rất tốt, kiếp trước là Phó Bạc Quân vì cậu vượt qua mọi chông gai, che chở cậu chu toàn, kiếp này hãy để cho cậu bảo vệ anh thật tốt!
Tại sao lại cười với tôi đẹp như vậy? Cậu có phải muốn quyến rũ tôi không?
Con ngươi hẹp dài của Phó Bạc Quân hơi nheo lại, phân tích hàm nghĩa sâu xa hơn ẩn chứa sau nụ cười của Hứa Trầm Đình, thậm chí cảm thấy chân tướng là do mình.
"Cục cưng, em đang nghe không?"
Cắt, luôn luôn có tên ngu ngốc không thức thời phá vỡ không khí lãng mạn của hai người.
Phó Bạc Quân khinh thường.
Khóe miệng Hứa Trầm Đình khẽ nhếch mang theo sự ớn lạnh, lạnh lùng mở miệng: "Có chuyện gì? ”
"Em."
Dường như không dự đoán được Hứa Trầm Đình sẽ lạnh nhạt như vậy, Quý Thịnh sửng sốt một chút, khẩn trương hỏi: "Cục cưng, em làm sao vậy, sao hôm nay em lại lạnh lùng như vậy, là anh đã làm sai điều gì sao?”
Hứa Trầm Đình không nói gì, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy âm thầm lên kế hoạch cho sóng gió sắp tới.
"Cục cưng, em không cần không nói gì cả, anh thật sự rất thích em, em cái gì cũng không nói như vậy, anh thật sự rất khó chịu."
Giọng nói của Quý Thịnh vừa thâm tình lại có chút khổ sở: "Anh khó chịu sắp chết rồi.”
Ngữ khí Hứa Trầm Đình vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo: "Vậy thì đi chết đi!”
Quý Thịnh nhất thời cứng họng, lại có một loại luống cuống không biết nên trả lời như thế nào.
Không khí đột nhiên im lặng.
Phó Bạc Quân đột nhiên cầm điện thoại di động đặt ở trước mặt Hứa Trầm Đình, trên bản ghi nhớ điện thoại di động bất ngờ hiện ra hai chữ to rõ ràng: "Dối trá".
Hứa Trầm Đình như có điều suy nghĩ quay đầu lại nhìn anh một cái, Phó Bạc Quân còn trịnh trọng gật đầu, giống như là đang chỉ rõ sự thật.
Phụt.
Hứa Trầm Đình bị cái bộ dạng này của Phó Bạc Quân chọc cười, nhưng cậu vẫn kiềm chế mím môi cười trộm.
Đây đều là một vài hành động hiếm thấy của Phó Bạc Quân, nhưng lại có loại cảm giác đáng yêu ngập tràn?
Vừa rồi ai kiêu ngạo nói “Tôi muốn nói chuyện thì nói, không muốn nói chuyện thì không nói, bớt quản tôi” chứ?
Nói những lời kiêu ngạo nhất, làm những điều không bình thường nhất.
Không hổ là anh.
"Hứa Trầm Đình, anh thật không ngờ em lại là người như vậy, em lại muốn anh đi chết sao, sao em lại ác độc như vậy?"
Giọng nói Quý Thịnh bỗng trở nên lớn hơn, thẹn quá hóa giận trách móc.
Ồ.
Khóe miệng Hứa Trầm Đình nhếch lên một nụ cười lạnh, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo đùa cợt.
Sao anh ta lại còn mặt mũi để nói những lời như vậy?
Hứa Trầm Đình nhắm mắt lại một chút, hít sâu một hơi, trong giọng nói nhuộm ưu thương nhàn nhạt: "Tôi, tôi ác độc, vậy còn anh thì sao? Anh là bạn trai của tôi, bản thân anh đã làm những gì, anh không có nhận thức được chút lỗi lầm nào sao? ”
"Có chuyện gì vậy? Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với em.”
Quý Thịnh có lý chẳng sợ, không chút hoảng hốt, những chuyện anh ta làm đều được che giấu kín kẽ, Hứa Trầm Đình căn bản không có khả năng biết.
"Anh và Hứa Thừa Phong cùng nhau tính kế muốn đẩy tôi vào hố lửa thế nào, chuyện này anh có nhận không?"
Giọng nói Hứa Trầm Đình nghẹn ngào một chút, mang theo nức nở, thương tâm mắng: "Quý Thịnh, anh không có trái tim sao, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ly thủy tinh vỡ vụn, sợ hãi thế nào cũng không nghĩ tới Hứa Trầm Đình lại có thể chuẩn xác như vậy nói đúng trọng điểm, vạch trần không thương tiếc.
Chỉ một câu.
"Trầm Đình, em nghe ai nói hươu nói vượn?"
Giọng điệu Quý Thịnh nghiêm túc hơn rất nhiều, vẫn chỉ trích Hứa Trầm Đình như trước: "Điều này làm sao có thể chứ, anh là bạn trai của em, Thừa Phong là em trai ruột của em, bọn anh là hai người thân cận nhất với em, anh sao có thể làm điều gì tổn thương tới em.”
"Anh hiện tại rất tức giận, anh đối với em như thế nào, em còn không biết sao? Em nói anh không có trái tim, anh thấy em mới không có trái tim.”
Quý Thịnh càng nói càng tức giận, có một loại tức giận rằng mình bị oan uổng: "Giữa chúng ta ngay cả niềm tin cơ bản cũng không có sao? Anh thực sự rất thất vọng.”