“Biết rồi, cậu ngủ tiếp đi!”
Phó Bạc Quân sau khi nhận được câu trả lời vừa ý liền chuẩn bị cúp điện thoại.
“Chờ một chút, cậu đó đừng có như loại người dùng xong rồi thì bỏ con giữa chợ chứ!” Giang Hoài Sơ lớn tiếng phản đối, nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình: "Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”
"Nói đi"
"Hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, đứa nhỏ kia đã thành niên chưa?"
Lúc chuyện tình cảm của Phó Bạc Quân vừa mới bắt đầu, Giang Hoài Sơ đã muốn hỏi, nhưng sợ vấn đề quá tế nhị nên nghẹn lại không nói.
Bởi vì anh ấy hiểu quá rõ Phó Bạc Quân, nếu anh ấy hỏi ngay từ đầu, Phó Bạc Quân khẳng định sẽ trực tiếp cúp điện thoại.
Trước tiên giải quyết vấn đề của Phó Bạc Quân, sau khi tâm tình anh tốt lên, tự nhiên sẽ bằng lòng cùng anh ấy nói thêm đôi câu.
" tuổi."
Hứa Trầm Đình nhỏ hơn anh bảy tuổi, còn đang đi học, đối với anh mà nói, tất nhiên vẫn là trẻ con.
Giang Hoài Sơ thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng rốt cục cũng hạ xuống:
“Hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng người yêu của cậu thật sự vẫn là trẻ chưa vị thành niên, còn tưởng rằng cậu cầm thú đến mức giả chẳng bỏ nhỏ chẳng tha!”
"Có liên quan gì tới tôi, là một người bạn lâu năm của tôi, cậu còn phải đặt ra câu hỏi như vậy sao?" Phó Bạc Quân nhíu mày, đặc biệt nhấn mạnh.
"Được được được, là một người bạn lâu năm của cậu, là do tôi lỡ lời rồi, xin lỗi cậu được chưa nè! Cậu đại nhân đại lượng không chấp với kẻ tiểu nhân, cũng đừng tính toán với tôi nhé.”
Giọng nói Giang Hoài Sơ vô cùng thành khẩn nhận sai, trong lòng nghĩ, cậu cứ mạnh miệng đi!
“Đúng rồi, buổi tối cậu có bận chuyện gì không thế?” Giang Hoài Sơ hỏi.
Phó Bạc Quân: "Chuyện gì vậy?”
"Buổi tối đi ra tụ tập một chút, tôi có một chuyện vui lớn muốn tuyên bố, không tới không phải là anh em!" Sợ Phó Bạc Quân sẽ không nể mặt mà từ chối, Giang Hoài Sơ trước tiên đã cắt đứt đường lui của anh.
"Cậu sắp kết hôn à?"
Con ngươi của Phó Bạc Quân hơi nhíu lại, chuyện này sao mình không nghe nói ta?
"Làm sao có thể, nếu tôi kết hôn, vậy khẳng định là chuyện lớn chấn động cả Bắc Kinh, làm sao có thể không có chút tin đồn nào như vậy hả?"
Giang Hoài Sơ vẫn tự biết thân biết mình: "Tôi còn chưa chơi đủ, còn chưa có ý định kết hôn đâu!”
"Ồ, vậy chuyện gì?"
Trừ cái này ra, Phó Bạc Quân không nghĩ ra Giang Hoài Sơ còn có chuyện vui gì.
"Đây so với chuyện kết hôn của tôi là chuyện vui lớn nhất, không đến cậu sẽ thiệt thòi, thật sự, đợi lát nữa tôi đặt chỗ rồi điện thoại cho cậu ha, cúp máy đây!"
Chỉ cần cúp máy nhanh, sẽ không nghe được lời từ chối từ anh, anh ấy thật sự quá thông minh nhanh trí!
Phó Bạc Quân khép máy tính lại, cầm điện thoại di động trở về phòng, không biết nhóc con kia hiện tại đang làm cái gì?
Hứa Trầm Đình nghiêng người ngồi trên ghế, cánh tay đặt trên tay vịn của ghế, đầu dựa vào cánh tay, ánh mắt hơi khép lại rủ mí mắt xuống, để lộ ra một gương mặt góc nghiêng trông xinh đẹp.
Cậu mặc áo sơ mi trắng mỏng, vạt áo nét vào trong quần tây màu đen, đôi chân vừa thon vừa dài.
Tựa vào lưng ghế càng làm nổi bật vòng eo gợi cảm của cậu, vòng eo mảnh khảnh không khiến đến mức Phó Bạc Quân chỉ cần vòng tay qua là có thể ôm trọn.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người của cậu, làm cho cậu khoác lên một tầng mỹ cảm mông lung nhàn nhạt.
Khí chất sạch sẽ, thiếu niên nhẹ nhàng phong nhã, giống như là cậu chủ nhỏ con nhà giàu được nuông chiều.
Phó Bạc Quân trở lại phòng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ánh mắt cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn rất nhiều.
"Đang làm gì vậy?"
Giọng nói Phó Bạc Quân từ đỉnh đầu truyền đến, Hứa Trầm Đình hoàn hồn nhìn về phía anh, trong giọng nói mang theo mừng rỡ: "Anh làm xong việc rồi sao? ”
"Ừm."
Phó Bạc Quân từ trên cao nhìn xuống Hứa Trầm Đình, nút áo sơ mi của cậu không cài toàn bộ, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên xương quai xanh trắng sứ còn có chút vết đỏ, ánh mắt cậu sâu thẳm ngước nhìn Phó Bạc Quân.
"Anh."
Hứa Trầm Đình đột nhiên nắm lấy tay anh.
Phó Bạc Quân rũ mắt nhìn thoáng qua, bàn tay nắm lấy tay của anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh thon dài, nhóc con lại muốn làm nũng.
Đôi lông mày Phó Bạc Quân khẽ động, ánh mắt đặt lên trên gương mặt của Hứa Trầm Đình.
Ánh mắt vô tội như con cừu nhỏ nhìn anh, giọng nói vừa mềm vừa tủi thân: “Em đói bụng rồi, có thể ăn cơm không?"