Trường Đại học Hữu Hậu
Đây là trường Đại học danh tiếng lớn nhất Hạ thành, tỉ lệ nhận sinh viên vượt qua kỳ tuyển sinh rất ít nhưng sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được việc làm tốt.
Tỉ lệ học sinh tốt nghiệp cũng rất cao.
Đây là niềm tự hào của trường.
Lúc trước, ở kỳ thi tuyển sinh, Lâm Huyền Du không dám dùng hết thực lực để thi.
Vì trước đó, có một đám lưu manh đến tìm cô, uy hiếp cô nếu mà đậu thủ khoa thì sẽ không tha cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể là Lâm Tư Tuyết thuê đám người đó mà thôi.
Đúng như cô ta nghĩ, chỉ cần loại cái cái gai lớn nhất là Lâm Huyền Du thì vị trí thủ khoa với cô ta chẳng là việc gì khó cả được, với vẻ đẹp ngây thơ, quyến rũ mê người cùng gia thế của Lâm Tư Tuyết chẳng bao lâu cô ta đã nổi tiếng khắp trường, trở thành hoa khôi.
Giờ nghĩ lại, Lâm Tư Tuyết đã bắt đầu tính kế cô từ nhỏ rồi!
Là cô ngây thơ, không nhận ra sớm.
Về phần Lâm Huyền Du, cô cũng không dám thi điểm quá cao, chỉ có thể đứng trong top của trường thôi.
Thật là uổng phí tài năng mà.
Trời đã tối khuya, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cô, Lâm Huyền Du cũng không đi cổng trước, mà vòng lại đi cổng sau.
Cô mà đi cổng trước thì lại bị nói là sinh viên ăn chơi bời, không lo học hành, là nỗi nhục của Đại học Hữu Hậu.
Vả lại cô cũng không thể lên diễn đàn mà ngồi được, vị trí này phải để cho chị gái tốt, Lâm Tư Tuyết ngồi chứ!
Cô bây giờ chỉ muốn chăm chỉ học thôi!
Đi trên sân trường vừa xa lạ vừa quen thuộc, bên đường là hai hàng cây xuân đào lớn tuổi, trong không khí tràn đầy mùi thanh khiết của cỏ cây.
Con đường buổi tối vắng tanh, có thể ngay được cả tiếng gió.
Nếu là lúc trước thì Lâm Huyền Du sẽ khóc lên vì sợ nhưng bây giờ cô khác rồi.
Lâm Huyền Du đi trên còn đường rộng, hai bên là hàng đèn điện sáng rực.
Đi một hồi thì có tiếng nói thu hút cô.
“Hi Vũ, anh không thể như vậy được!”
Lâm Huyền Du đi tới gần núp sau một cái cây lớn, thò đầu nhỏ ra nhìn.
Người đàn ông kia không phải Vương Hi Vũ sao?
Vương Hi Vũ là đàn anh khóa trên của cô, anh ta là hội trưởng hội học sinh, thành tích xuất sắc lại rất đẹp trai.
Nhưng cũng là chó ngoan của Lâm Tư Tuyết đây mà.
Người còn lại là Trần Tiếu Tiếu, con gái của Trần gia, cũng có chút danh tiếng trong giới thượng lưu.
Ngoại hình cũng khá xinh đẹp nhưng lại trang điểm, ăn mặc theo kiểu nho nhã, nhẹ nhàng không mấy cuốn hút.
Nếu không nhớ nhầm thì cô ta là bạn gái của Vương Hi Vũ, sau khi chia tay sẽ rơi vào trầm mặc, cuối cùng bị đưa vào viện tâm thần.
Trần Tiếu Tiếu là bạn cùng phòng cũ của Lâm Huyền Du, vì tin Lâm Tư Tuyết bôi nhọ cô mà chuyển đến ở cùng phòng của Lâm Tư Tuyết.
Mục đích chính của Lâm Tư Tuyết là làm thân với đám thượng lưu.
Cũng là trách Trần Tiếu Tiếu quá ngây thơ, sau khi phát hiện Vương Hi Vũ chia tay mình vì theo đuổi Lâm Tư Tuyết còn xém nữa vì tự tử mà chết, cuối cùng vì đả kích quá lớn mà phải vào viện tâm thần.
“Cô nói không thể như vậy vậy thì tôi phải như thế nào?”
Vương Hi Vũ không cầm được bình tĩnh, chỉ tay vào mặt của Trần Tiếu Tiếu mà quát lớn.
Đối với vẻ mặt này của hắn ta, Trần Tiếu Tiếu là lần đầu nhìn thấy.
Lúc trước, dù cô ta có nói thế nào thì hắn luôn nghe theo, không những vậy còn rất chiều theo ý của cô ta.
Lần đầu tiên, Trần Tiếu Tiếu thấy vẻ mặt này của hắn, không kìm được mà rơi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: “Hi Vũ, anh sao tự nhiên anh lại đòi chia tay?”
“Tự nhiên?”
Hắn ta lặp lại hai chữ tự nhiên hỏi cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường và giễu cợt.
Hắn không cam tâm.
Tại sao Trần Tiếu Tiếu chẳng làm gì mà lại được sinh ra là con nhà quyền quý được mọi người tôn trọng, còn hắn ta, hắn ta lúc nào cũng cố gắng nhưng chung quy vẫn bị gọi là bám váy cô ta.
“Trần Tiếu Tiếu, tôi đã rất chán cô rồi.
Vậy nên chia tay thôi!”
Câu nói này là một đả kích lớn mà Vương Hi Vũ tặng cho cô trước khi qua người rời đi, Trần Tiếu Tiếu ôm mặt ngồi dưới đất mà khóc lóc.
Cô ta gằn giọng: “Tất cả...!tất cả là do Lâm Tư Tuyết!”
Lâm Huyền Du đứng khuất sau cây xuân đào to, liếc nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Cứ tưởng là về đến trường thì được ngủ một giấc ngon lành đi.
Ai mà lại ngờ phải đứng đây xem câu chuyện tình cảm chia tay lâm li bi đát thế này đâu.
Dù sao bây giờ cô đi cũng được nhưng như vậy thì thật uổng phí ông trời cho cô biết chuyện này sao.
Không bằng dùng việc này công kích Lâm Tư Tuyết một chút.
Tuy Lâm gia trong giới thượng lưu cũng có chút địa vị nhưng sao với Trần gia cũng chỉ là hạng tôm tép thôi.
Ngoài ra Lâm Tư Tuyết cũng là hoa khôi của Đại học Hữu Hậu mà.
Hoa khôi là tiểu tam.
Chắc chắn sẽ là đề tài hot đây, cô không ngại mà giúp Lâm Tư Tuyết thành người nổi tiếng đâu.
Lâm Huyền Du bước ra từ gốc cây, khuôn mặt lạnh lùng, liếc nhìn Trần Tiếu Tiếu đang ôm mặt khác dưới đất.
“Bạn học Trần Tiếu Tiếu, không bằng chúng ta hợp tác chút!”
Trần Tiếu Tiếu nghe có người gọi cô ta thì ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên.
Trước mắt cô ta là Lâm Huyền Du, Trần Tiếu Tiếu nhìn cô, ánh mắt đẫm nước của cô ta ánh lên tia hoang mang: “Hợp tác?”