Cả đại sảnh trở nên huyên náo.
Người người bàn tán xôn xao không ngớt.
“Không ngờ tiểu thư Lâm gia vừa ra mắt đã bị kẻ xấu ganh ghét rồi!”
“Ha ha! Người xấu bây giờ cũng quá lộng hành rồi!”
Đôi mắt Hoa Mỹ Lệ tối sầm lại, mặt mày lúc xanh lúc trắng.
Sao lại như vậy?
Đáng lẽ người nên ngồi dưới sàn kia là cô ta mới đúng chứ?
Lâm Tư Tuyết đi tới dịu dàng đỡ Lâm Huyền Du đứng dậy.
Cô cũng không làm khó mà để Lâm Tư Tuyết đỡ bản thân đứng dậy.
Lâm Tư Tuyết nhìn cô lo lắng quan tâm: “Du Du! Em không sao chứ?”
Lâm Huyền Du lắc đầu, mặt hơi nhíu lại khó chịu: “Chị Tuyết Tuyết, em không sao.
Nhưng mà không biết ai lại mới người điên đến đây vậy? Nếu lỡ người vừa nãy không phải là em mà là ông nội thì cũng không hay đâu!”
Lâm Huyền Du nói nhỏ nhưng cũng đủ để cả đại sảnh nghe thấy.
Sắc mặt Lâm Tư Tuyết cứng đờ nhưng rất nhanh đã che được.
Cô ta gật đầu nhìn Lâm Huyền Du mà cười gượng: “À! Đúng đúng! Là chị không chu toàn lại đi mời rác rưởi!”
Cái gì?
Hoa Mỹ Lệ không ngờ rằng Lâm Tư Tuyết sẽ chìu Lâm Huyền Du mà mắng cô ta là rác rưởi.
Người mời cô ta tới đây là Lâm Tư Tuyết.
Cô ta còn bảo Hoa Mỹ Lệ hôm nay phải làm xấu mặt Lâm Huyền Du.
Không đúng!
Tất cả là do Lâm Huyền Du!
Là do tiện nhân Lâm Huyền Du ép Lâm Tư Tuyết làm như vậy!
Bình thường Lâm Tư Tuyết hiền lạnh, lại nhút nhát như vậy.
Chắc chắn là do Lâm Huyền Du uy hiếp nên mới thành như vậy.
Hoa Mỹ Lệ nghĩ vậy liền cho là như vậy.
Cô ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn Lâm Huyền Du đang được Lâm Tư Tuyết dìu đứng đó không xa.
Hoa Mỹ Lệ lao đến định đánh Lâm Huyền Du: “Đồ tiện nhân! Tao đánh chết mày!”
“Dừng lại!”
Một tiếng hét làm Hoa Mỹ Lệ sợ hãi mà bước hụt, cô ta ngã xuống mặt đất, mặt chạm vào sàn nhà.
Từ cửa chính một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng bước vào, là Dương Hàn Phong.
Bên cạnh anh còn có một người đàn ông mặc vest đen, người đó là Giang Lạc Kỳ.
Dương Hàn Phong đi thẳng đến bên cạnh Lâm Huyền Du, anh đưa tay nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen.
Lâm Huyền Du bất ngờ quay đầu lại nhìn anh chằm chằm.
Sao Dương Hàn Phong lại có mặt ở đây?
Dương Hàn Phong nhìn cô ánh mắt ôn nhu, môi mỏng mím lại rồi cong lên, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “Em sao lại ngốc như vậy? Cô ta đánh em không biết né à?”
“HẢ!??”
Gì vậy?
Lâm Huyền Du nhìn Dương Hàn Phong đầy khó hiểu.
Không chỉ cô, mà cả đại sảnh cũng trố mắt nhìn hai người họ.
Dương Hàn Phong!
Là Dương Hàn Phong đó!
Lâm Uyển bước tới trước mặt Dương Hàn Phong vui vẻ, nhìn mặt anh mà hết mực nịnh nọt: “Dương tổng, không ngờ ngài lại có thể đến tham gia tiệc thọ của cha tiểu mổ!”
Dương Hàn Phong quét mắt nhìn ông ta lạnh lùng, giọng nói như băng: “Ồ! Tôi đến đón cô ấy!”
Vừa nói anh lại quay qua nhìn Lâm Huyền Du, ánh mắt anh ôn nhu, chiều chuộng mà dán lên cô.
Mọi người lại trố mắt mà nhìn.
Lâm Uyển đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy trên trán.
Mục đích hôm nay là kéo quan hệ với các ông lớn.
Ông ta đã gửi thiệp mời đến tổng giám đốc Dương thị Dương Hàn Phong nhưng mà nhận lại là lời từ chối không hơn không kém.
Vừa nãy là muốn ra mặt làm quen một chút, không ngờ Dương Hàn Phong lại thẳng thừng từ chối như vậy.
Thật không cho Lâm gia chút mặt mũi nào mà!
Dương Hàn Phong nắm chặt tay Lâm Huyền Du, cô thật muốn rút ra nhưng mà không thể.
Lâm Huyền Du liếc nhìn anh, khuôn mặt tĩnh lặng, âm trầm, khí chất cường thế, thật không hiểu nổi người này nghĩ cái gì.
Dương Hàn Phong chẳng thèm liếc Lâm Uyển một cái, quay qua nhìn Hoa Mỹ Lệ.
Giọng nói anh lạnh như băng: “Vừa nãy cô đẩy cô ấy?”
Hoa Mỹ Lệ thấy anh nhìn mình, mặt lập tức đỏ ửng lên, ấp a ấp úng trả lời: “Em… em… em không có đẩy! Là cô ta tự ngã!”
Dương Hàn Phong nhìn cô ta châm biếm: “Tay nào?”
Khí tức cường đế của Dương Hàn Phong lập tức làm cô ta kinh hãi, cô ta cứ như con mồi khó mà thoát khỏi móng vuốt của chúa tể.
Hoa Mỹ Lệ run rẩy, cả thân người cứng ngắc: “Tay… tay trái.”
Dương Hàn Phong lạnh lùng nói, giọng nói từ tính chậm rãi vang khắp địa sảnh: “Phế đi.”
Giang Lạc Kỳ nhanh chóng bước lên, hai tên áo đen cáo to lôi cô ta kéo đi.
Hoa Mỹ Lệ run rẩy, sợ hãi la hét ầm ĩ: “Thả tôi ra!”
Lâm Huyền Du nhìn theo, hai mắt mở to nhìn Dương Hàn Phong.
Cô kéo nhẹ tay anh rồi nói nhỏ: “Cũng không cần phải làm vậy! Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học!”
Kỳ thật!
Cô chỉ muốn dạy cho Hoa Mỹ Lệ một bài học nho nhỏ thôi.
Không cần lớn chuyện như vậy.
Dương Hàn Phong nhìn cô ôn nhu, giọng nói của anh điềm đạm: “Anh sẽ kêu họ nhẹ tay!”
“Ừ.”
giây…
giây…
giây…
Dương Hàn Phong vẫn nắm tay Lâm Huyền Du, ánh mắt nhìn cô không rời.
Xung quanh không ngừng bàn tán.
Vây quanh cô là cảm giác lạnh lẽo, sự sợ hãi đến tột cùng, sao lại im lặng rồi.
Lâm Huyền Du không biết nên nói gì, tay cũng bị anh nắm chắc.
“Cái đó… Dương tiên sinh, anh mau thả tay tôi ra.”