Trọng Sinh Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan

chương 43: 43: viên ngọc quý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Hàn Phong muốn đưa Lâm Huyền Du về nhà mình.

Nhưng cô từ chối và muốn quay về trường.

Ngày mai cô có chuyện muốn làm nên anh cũng không ép liền đưa Lâm Huyền Du về trường.

Trước khi cô xuống xe liền bị Dương Hàn Phong nắm lấy cổ tay trắng nõn.

Lâm Huyền Du quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Huyền Du khó hiểu: "Sao vậy?"

Anh mím môi: "Bao giờ em về nhà cùng với tôi?"

Hóa ra là chuyện này.

Cô nhíu mày, đủ cảm xúc xen lẫn vào nhau: "Cuối tuần."

Dương Hàn Phong gật đầu vui vẻ: "Được.

Cuối tuần tôi đến đón em."

Lâm Huyền Du về ký túc xá trước giờ đóng cửa.

Vừa bước vào liền bị Hàn Khuyết Băng nhảy ra chặn đầu hỏi chuyện.

Cô chỉ có thể ấp a ấp úng nói vài chuyện cho qua.

Hàn Khuyết Băng mà biết cô kết hôn với Dương Hàn Phong không biết sẽ xảy ra thảm họa gì nữa.

Lâm Huyền Du nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ngày hôm sau cô đến gặp giáo sư Lương.

Trong văn phóng đang là giờ nghỉ trưa, lưa thưa chẳng có mấy bóng người.

Cô cũng không quan tâm mà đến chỗ lão Lương.

Lão Lương là giáo sư có tuổi, trong trường tiếng nói cũng rất lớn.

Nếu đã coi trọng ai thì sẽ rất chiếu cố.

Lâm Huyền Du hôm nay gặp lão Lương là vì dự án của Dương thị kia cô cũng muốn tham gia.

Lâm Huyền Du bước lại gần bàn làm việc của lão Lương, khuôn mặt tươi cười tự tin: “Lão Lương.”

Lão Lương ngẩng đầu, ánh mắt quan sát từ trên xuống, âm thầm đánh giá cô.

Trước giờ ông chưa gặp qua ai như vậy.

Vẻ ngoài của cô xinh xắn lại rất dễ quý, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn.

Lão Lương khẽ gật đầu.

Lâm Huyền Du lại nói tiếp: “Em đến là có chuyện muốn xin giáo sư ạ.”

Lão Lương gật đầu, bật cười khanh khách: “Mau nói đi cô bạn trẻ.”

Cô cũng không muốn phí thời gian liền vào thẳng vấn đề: “Lão Lương, em muốn tham gia dự án của Dương thị.”

Nụ cười trên môi lão Lương cứng đờ, ông ta lại nhìn người trước mặt.

Trước giờ gặp qua chưa được mấy lần, cô gái này lại muốn tham gia dự án lớn kia.

Không biết thành tích như thế nào.

Lão Lương nghiêm mặt, giọng nói cứng ngắt: “Em thuộc khoa nào? Trước giờ tôi chưa gặp em.”

Cô cũng không nhanh không chậm đáp lại: “Em tên Lâm Huyền Du, thuộc khoa kinh tế đối ngoại.”

Mục đích cô tham gia dự án này rất rõ ràng, Lâm Huyền Du muốn đè bẹp Lâm Tư Tuyết.

Cô muốn cô ta mất mặt trước toàn thể mọi người.

Đem bộ mặt thật của Lâm Tư Tuyết phơi bày ra ánh sáng.

Đối với việc này, trong lòng Lâm Huyền Du rất vui.

Nếu thành công thì không nói, còn không…

Không phải cô có kim chủ phía sau sao?

Về việc này, Lâm Huyền Du rất tự tin.

Cô càng tự tin, lão Lương lại càng bối rối: “Chuyện này…”.

Ông ngừng một lúc nghĩ ngợi liền tiếp lời: “Dương thị là tập đoàn lớn, nếu dự án này thành công thì trường ta hưởng không ít phúc lợi.”

Điều này Lâm Huyền Du hiểu.

Lão Lương nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Việc tuyển người cho đội là cần thiết nhưng không phải ai thích vào thì vào.

Ít gì cũng phải chứng minh được em có năng lực.”

Lâm Huyền Du gật đầu, từ trong cặp lấy ra bài tiểu luận cô viết sắp tới.

Cô đưa cho lão Lương, vẫn là nụ cười đó không phai nhạt: “Lão Lương, thầy xem qua tiểu luận em viết ạ.”

Lão Lương nhìn cô khó hiểu nhưng vẫn cầm lấy lật ra đọc thử.

Ông ta thật sự bất ngờ, khuôn mặt già nua mang theo tia kinh ngạc.

Không ngờ một sinh viên không tên không tuổi lại có thể viết tiểu luận tốt như vậy.

Đến cả sinh viên mà ông ta ưu ái nhất là Lâm Tư Tuyết cũng chưa thấy cô ta viết được như vậy.

Sao trước giờ ông ta không biết?

Trong đại học Hữu Hậu lại có viên ngọc quý như vậy?

Lão Lương đẩy gọng kính lên cao, khuôn mặt già nua đầy ý cười nhìn Lâm Huyền Du.

Cô cũng nhìn ông, như hiểu được ý trong mắt nhau.

Xem ra chuyện này rất dễ.

Lâm Huyền Du trên đường trở về liền gặp Lâm Tư Tuyết và Minh Hạo Kỳ anh anh em em, nắm tay nhau vô cùng thân mật.

Nhìn cảnh này cũng thật đau lòng.

Sao trước kia hai người bọn họ trước mặt cô ân ái mà cô lại nhận không ra.

Lâm Huyền Du từ sớm đã mọc thêm cái sừng rồi.

Lâm Tư Tuyết đi đến liền nhìn thấy cô, cô ta nhìn thấy Lâm Huyền Du như bất ngờ liền buông tay Minh Hạo Kỳ ra.

Lâm Tư Tuyết đi đến nắm tay cô, khuôn mặt nhỏ tươi cười: "A! Du Du em đến đây làm gì vậy?"

Lâm Huyền Du cảm thấy chán ghét: "Chị Tư Tuyết, không ngờ là chị ở đây."

Cô ta cười ngượng: "Giáo sư Lương gọi chị đến muốn bàn về dự án của Dương thị."

Cô gật đầu cũng không muốn ở đây quá lâu liền rời đi: "Em đi trước."

Lâm Huyền Du đi ngang qua người Minh Hạo Kỳ liền bị anh ta nắm tay kéo lại.

Cô cực kỳ ghét bỏ, giọng nói cũng mang theo tia xa lạ: "Bỏ ra."

Minh Hạo Kỳ nhìn cô, trong mắt là tia không nở: "Du Du em nghe anh nói.

Chúng ta quay lại được không?"

Sau khi chia tay với anh ta sao cô lại có thể đẹp đến vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio