Hắn chở cô đến cánh đồng oải hương , bầu trời đầy sao sáng cùng ánh trăng tròn chiếu rọi xuống.
Cánh đồng oải hương thơm ngát , từng cơn gió lạnh lẽo lướt qua làm đung đưa những cánh oải hương tím biếc.
Hương thơm lan tỏa dễ chịu , cô nở nụ cười nhẹ.
Bước vào trong , bỗng cô thấy tia sáng vàng gần đó liền đi lại.
Một khoảng trống cỏ dại có những ánh nến xếp thành hình trái tim.
Ở giữa là những cánh hoa hồng.
Hắn cười nhẹ bước đến cầm chiếc hộp được đặt trong đó lên , quỳ xuống
" Làm vợ anh nhé ? "
Cô dịu dàng nhìn đến , ánh trăng chiếu rọi tạo nên khung cảnh xinh đẹp lãng mạn đến lạ thường.
Nhẹ gật đầu , cô đưa tay ra.
Hắn vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào tay cô , sau đó ôm cô vào lòng.
" Cảm ơn em "
Lưu Nhân từ xa nhìn bằng óng nhòm , phất tay.
Từ không trung một đàn đom đóm xuất hiện.
Đám vệ sĩ đang lùa đom đóm ra phía chỗ cô.
Cô nhìn thấy vui vẻ , chạm vào những chú đom đóm đó.
Cả khung trời một màu xanh xinh đẹp , lung linh khiến mọi thứ trở nên thơ mộng.
Hắn nhìn nụ cười hạnh phúc của cô mà đáy lòng dịu dàng.
Cô như tinh linh đứng giữa những đóm sáng , xinh đẹp đến ngơ ngẩn.
Lưu Nhân nhìn thấy sau đó phất tay nói với đám vệ sĩ
" Về ngủ ! Về ngủ ! Mai lãnh lương "
Cô chạy vòng cùng đàn đom đóm đó , sau một hồi mệt liền ngồi xuống nền cỏ hưởng gió lạnh.
Hắn bước đến từ phía sau ôm cô vào lòng
" Anh thật sự hạnh phúc khi thấy nụ cười của em "
" Chưa bao giờ anh dịu dàng như vậy "
Cô nhìn qua hắn nói , hắn tựa cằm vào vai cô.
" Anh xin lỗi vì những tổn thương đã gây ra cho em "
" Tại sao anh lại giả chết ? "
" Chuyện này ...!"
" Ngài hãy đánh cược đi ...!"
" Đánh cược ? "
Hắn kinh ngạc nhìn Lưu Nhân , giọng nói Lưu Nhân mang theo ý vị
" Ta sẽ giúp ngài , nhưng đổi lại phải cho ta một chuyến nghĩ mát và gấp tiền lương = ̄ω ̄= "
Hắn nhìn Lưu Nhân gấp gáp
" Ngươi có ý gì ? "
" Phượng tiểu thư không thể chấp nhận và tha thứ cho ngài vì cô ấy chưa có thời gian để suy nghĩ và cảm nhận lại tình cảm của mình.
Nếu như có một đả kích lớn dành cho Phượng tiểu thư và cho cô ấy thời gian thì có lẽ sẽ nhận ra "
" Vậy ...!"
" Hãy giả chết và rời xa cô ấy một thời gian.
Nếu như tình cảm sâu nặng , thì không lâu cô ấy sẽ biết mình còn yêu ngài "
" Nhưng ...!chuyện này ...!lỡ em ấy giận ta thì sao ? "
" Ngài còn không tự tin thì làm sao chinh phục tình cảm của người khác "
" Ngươi dạy đời ta ? "
Hắn âm trầm nói , Lưu Nhân rùng mình
" Là tôi đang giúp ngài , thiếu gia "
" Được ! "
" Vậy ngài cần sự giúp đỡ của cha mẹ Phượng tiểu thư.
Chắc mất vài ngày để năn nỉ "
Cô nhăn mày lại , nhéo vào người hắn
" Từ đầu đã có kế hoạch ? Vậy thi thể đem đi thiêu ? "
" Là của kẻ khác sắp chết.
Giàu có như anh muốn hóa trang ai chả được "
" Còn ...!Thiên Bảo sao lại giúp anh ? "
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng cảm kích , nụ cười vươn lên.
Vào một ngày nào đó khi trước
Hắn ngồi trong phòng trà đợi Thiên Bảo , đôi mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Khó chịu nhìn qua Lưu Nhân
" Tại sao ta phải cầu xin tên đó giúp ? "
" Thiếu gia ! Âu Dương thiếu là người thấu tình đạt lý.
Ngài ấy là một bước ngoặc lớn giúp ngài đạt được tình cảm của Phượng tiểu thư "
" Sao ngươi nói vậy ? "
" Thiếu gia ! Ngài tài trí song toàn , thông minh không ai bằng.
Nhưng sao về mặt tình cảm lại yếu kém như vậy ? Hiện tại Phượng tiểu thư đang rất buồn vì sự ra đi của người.
Nhưng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chỉ có người mà cô ấy xem là bạn , cũng như một người tài giỏi hiểu chuyện gỡ bỏ nút thắt trong lòng Phượng tiểu thư thì mới có thể thành công.
Và người đó không ai khác là Âu Dương thiếu "
" Ngươi đang khen hắn sao ? Ngươi biết ta ghét hắn mà ? "
" Vì tiền lương và nghĩ dưỡng , không cần thiết phải nghĩ nhiều "
Lưu Nhân cười nhẹ , gương mặt uy nghiêm đứng cạnh hắn.
Cạch !
Thiên Bảo đi vào , nhìn thấy hắn liền cười nhạt ngồi xuống
" Không biết Lâm thiếu mời tôi tới đây có chuyện gì ? "
Hắn chán ghét quay đi , không quan tâm Thiên Bảo.
Lưu Nhân bước lên kể lại kế hoạch cho Thiên Bảo
" Chuyện là ...!"
Thời gian trôi qua , Thiên Bảo nheo mày liếc qua hắn
" Vậy tôi có thể giúp gì ? "
Lưu Nhân lịch thiệp thay hắn nói
" Tôi tin Âu Dương thiếu chắc chắn hiểu rõ "
" Ha ! Tại sao tôi phải giúp các người ? "
Thiên Bảo nâng ly rượu nhếch môi , hắn nhìn qua khó chịu.
Lưu Nhân cười nhẹ
" Âu Dương thiếu có trái tim ấm áp.
Ngài chắc cũng không muốn nhìn thấy Phượng tiểu thư sống trong đau khổ "
Thiên Bảo hạ mi mắt , đặt ly rượu trên tay xuống
" Được ! Nhưng nếu Lâm thiếu đối xử tệ với Tuyết nhi thì tôi nhất định kéo em ấy lại.
Dù em ấy đau khổ nhưng tôi cũng khiến ngài không thể lại gần em ấy.
Dùng cả đời chở che em ấy.
Tôi còn có việc , xin phép "
Hắn nhìn theo bóng lưng Thiên Bảo , đôi mắt hiện lên sững sờ sau đó cười nhẹ
" Cảm ơn "
Thiên Bảo đang ra khỏi cửa , chợt dừng lại
" Không có gì "
Cô kinh ngạc , nhìn qua hắn
" Tất cả là nhờ Lưu Nhân ? "
" Phải "
" Anh đúng là khúc gỗ "
" Anh ...!sau này anh sẽ học hỏi hắn "
Hoàng Phong dịu dàng nói , cô cười nhẹ.
Hắn nhìn cô , bàn tay nắm lấy tay đeo nhẫn của cô vuốt ve
" Kiếp trước , anh đã sai.
Anh không nhận ra tình cảm của chính mình , mới khiến em rời khỏi anh.
Vì anh sợ , anh sợ những người anh yêu thương sẽ bỏ rơi anh.
Cũng giống như cha mẹ , họ đã bỏ anh đi.
Anh không muốn , không muốn nhìn thấy em quay lưng với anh.
Nhưng không ngờ , đó lại là lựa chọn sai lầm của anh.
Anh dần đưa em vào nỗi hận mà em dành cho anh , càng ngày , càng ngày đẩy em ra xa.
Anh sai rồi , sai lầm lớn nhất.
Anh đã từng nhiều lần tự hỏi , nếu ông trời không cho anh làm lại cuộc đời.
Thì liệu ...!anh sẽ có thể gặp lại em như vậy không ? Khi em chết , nhiều lần trong mơ anh nhìn thấy ánh mắt đau khổ , tủi nhục , căm giận và bi phẫn của em dành cho anh.
Lúc đó anh rất sợ , cố đuổi theo em nhưng lại càng chạy càng xa ...!"
" ...!"
Cô im lặng nghe hắn nói , hắn nhìn lên bầu trời.
Đôi mắt thống khổ
" Anh chìm trong men say , nhốt bản thân trong phòng.
Chỉ có rượu và rượu suốt mấy năm trời , ngoài công việc thì thời gian còn lại là ngồi bên bia mộ của em.
Xin lỗi và uống rượu.
Nỗi đau khi ấy , anh mới hiểu được nó lớn như thế nào.
Anh đã điều tra mọi thứ về em khi trước , và biết được em có kẻ thù giết ông bà.
Nên anh đã lên kế hoạch trả thù giúp em , nhưng không ngờ anh lại cùng hắn chết ...!"
" Anh nói gì ? Có phải là lão ta không ? Anh đã làm gì ? Lão ta là ai ? "
Cô kinh hãi hỏi hắn , hắn mỉm cười xoa tóc cô
" Lão ta được gọi là Phi Ưng.
Có hai đứa con , một trai một gái.
Nhưng chưa một ai biết được con của ông ta là ai ngoài những thuộc hạ thân cận.
Còn có một người , là hacker thứ thế giới.
Hắn đang cố mở ra những lập trình mà em đã khóa lại , cũng chính là kẻ đã ngăn chặn việc em dùng vệ tinh kiếm tiểu Hạo.
Kiếp trước , thương trường đã dậy sóng khi những bí mật bị bại lộ.
Phi Ưng nắm gữ rất nhiều cổ phần , có chỗ đứng vững chắc khiến cho chính phủ cũng phải e ngại.
Anh và lão ta luôn đối đầu , mất suốt năm để lật đổ lão.
Nhưng chính anh cũng không thoát khỏi số phận , cuối cùng anh đã cùng lão chết trong một vụ nổ bom "
Cô sững sờ , hắn ôm chặt cô trong vòng tay.
Cô ngả vào lòng ngực ấm áp săn chắt đó.
" Hai đứa con ? Là ai ? "
" Sao này em sẽ biết ! Tuyết nhi , hiện tại em không nên biết gì cả.
Chỉ cần em an toàn , anh sẽ làm tất cả "
Cô nở nụ cười gật đầu , dựa vào lòng hắn
" Em tin anh "
Hắn cúi xuống nâng cằm cô lên , dịu dàng hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Cả hai ngồi đó , dưới khung cảnh xinh đẹp , hai trái tim đang đập chung một nhịp.
Và đi cùng một hướng ...!họ đang tiến gần , càng ngày càng gần hơn.
Nhưng liệu , khoảng cách sẽ được rút ngắn cho tới khi hai trái tim hòa làm một ? Hay sẽ còn vách ngăn rào cản nào khác ? Thời gian sẽ trả lời tất cả ...!
________________
Ánh sáng dần lên cao , tại một quán cà phê.
Hai người con gái ngồi đối diện nhau , đó là Ngọc Dao và Hàn Như Yên , Như Yên nhếch môi nhìn Ngọc Dao
" Ha ! Tin tức hot nhất , chắc cậu cũng biết nhỉ ? "
Gương mặt Ngọc Dao lạnh lùng , nhấp cà phê
" Thì sao ? "
" Ái chà ! Đừng tưởng tớ không biết ! Ngoài mặt thì bình thường , nhưng trong lòng lại tức giận như núi lửa sắp phun trào "
Như Yên uống nước ép cười nhạo , Ngọc Dao đặt tách cà phê xuống.
Đôi mắt sương hàn
" Câm miệng chó lại đi "
" Hừ ! Thật thảm hại , ngay cả người mình yêu cũng không nhìn đến một chút "
" Có tin tôi ngay lập tức đi ? "
" Được rồi , được rồi ...!Đã gọi cho lão già chưa ? "
" Rồi ! Ông ta sẽ bay qua đây "
" Hừ ! Lần này nhất định phải để tên khốn Lăng Triệt biết tay "
" Lo cho mình trước đi "
Như Yên liếc qua Ngọc Dao , đôi mắt hiện lên chế nhạo
" Cảm ơn nhắc nhở , còn về chuyện của Lâm thiếu thì ...!"
Đôi mắt Ngọc Dao ánh lên hận thù
" Phượng Tinh Tuyết ! "
" Nghiến răng nghiến lợi chưa kìa.
Lần này nhất định phải cho con nhỏ đó biết tay , tôi cũng rất ghét nó.
Vì nó mà kế hoạch của tôi bất thành "
Như Yên căm hận nói , Ngọc Dao đứng lên lạnh lùng
" Mau về đi , ở lâu phiền lắm "
________________
Tại một nơi xa khác :
Duy Khánh đứng ngồi không yên khi biết tin tức , đi qua đi lại
" Tên đó là ai ? Chị sẽ chấp nhận sao ? Nhìn mặt hắn chắc chắn không tốt lành gì.
Chị sẽ cưới hắn sao ? Phải làm gì đây ? Mình chưa gặp hắn lần nào , lo quá.
Còn Thiên Hạo , anh ta sao rồi ? Chết chưa ? Mình phải về , phải về "
Duy Khánh lầm bầm đi qua đi lại , Lăng Triệt từ lầu bước xuống nhìn thấy tiểu cọp nhỏ như vậy mà cười nhẹ.
" Nhóc sao vậy ? "
" Chở tôi về , tôi muốn về nhà "
Duy Khánh gấp gáp nói , Lăng Triệt quay đi
" Không biết ! Nhóc vẫn chưa về được "
" Anh cứ giữ tôi lại làm gì ? Hay anh là đồng bọn với đám người xấu đó ? "
" Đúng vậy !
Lăng Triệt ngả ngớn nói , Duy Khánh kinh ngạc
" Cái gì ? "
" Tôi là thuộc hạ của đám người đó , sao nào ? Nhóc thấy sao ? "
Duy Khánh sợ hãi lùi lại , Lăng Triệt bước đến ngồi xuống ghế
" Anh gạt người ...!"
" Tôi gạt gì nhóc ? "
" Anh đúng là đồ xấu ! Mau thả tôi về "
Duy Khánh hét lên , Lăng Triệt vươn người kéo thân hình nhỏ nhắn của Duy Khánh vào lòng.
" Không thả ! Cả đời này cũng sẽ không thả nhóc ra "
" Đồ đáng ghét ! Tôi sẽ không tha cho anh "
Duy Khánh cố vùng vẫy nhưng Lăng Triệt càng siết chặt hơn , nụ cười vươn lên
" Nhóc muốn làm gì ? Đánh tôi à "
" Phải ! Đánh chết anh "
Duy Khánh đưa tay đập vào người Lăng Triệt , vừa la vừa vùng vẫy.
Lăng Triệt để mặt cho tiểu cọp con đánh , nhìn vào gương mặt giận giữ ngoan cường , không khuất phục đó mà cười nhẹ.
Thời gian trôi qua , Duy Khánh đánh la mệt nên thiếp đi , ngả vào lòng Lăng Triệt ngủ ngon lành.
Lăng Triệt nhéo nhẹ cái má mịn màng , hôn xuống đôi môi đỏ mọng đó
" Nhóc thật đáng yêu "
Lăng Triệt bế Duy Khánh lên lầu , đang đi được một đoạn cầu thang.
Nhìn qua bên bàn cái máy tính được treo ở đó hiện lên những chấm đỏ nhỏ.
Hàng mày nheo lại , tiếp tục đi lên
" Lão già ! Xem ra sắp có một cuộc chiến rồi ...!"
________________
Từ ngày cô chấp nhận tha thứ cho hắn , thì ngày nào hắn cũng qua làm phiền cô.
Hết bồi dưỡng tình cảm với cha mẹ cô , thì lại muốn bắt cô đi chơi.
Còn mặt dày ở lại ăn cơm miết , cô ngồi trên bàn ăn.
Nhìn hắn và cha cô nói chuyện vui vẻ liền bĩu môi
" Mặt dày thật "
Hắn nhìn qua cô , dịu dàng
" Không mặt dày làm sao rước vợ ? "
" Hừ "
Cô quay mặt đi , bà nhìn cô cười mỉm
" Hai con đi chơi đi , phải tranh thủ bồi đắp tình cảm chứ "
" Bác gái nói phải ! Vậy chúng con xin phép "
Hắn kéo cô đi , bước ra xe.
Hắn ngồi vào ghế lái , nhìn qua cô
" Em muốn đi đâu ? "
" Không biết "
Cô lắc đầu , hắn mỉm cười nhạt.
Lấy ra cuốn sổ tay nhỏ xem gì đó , sau lại cất vào rồi khởi động xe chạy đi.
Cô không biết hắn chở mình đi đâu.
Khoảng sau chiếc xe dừng lại , cô nhìn vào trong thì thấy đây là rạp chiếu phim
" Chúng ta xem phim đi "
Cô cùng hắn vào trong , mua đồ ăn rồi mua vé phim.
Hắn quay qua cô
" Em muốn coi gì ? "
" Phim kinh dị "
" À ! "
Cô để ý mọi người xung quanh đều nhìn bọn cô , nữ nhân nhìn hắn đỏ mặt.
Nam nhân lại ghanh tị , đủ loại biểu cảm ...!
•
•
•
•
•
......!
Thời gian trôi qua , cô cùng hắn xem bộ phim.
Cô lạnh nhạt xem , còn hắn cứ ngắm cô mãi.
Cô khó chịu quay qua
" Anh sao không xem ? "
" Anh thích ngắm em "
Cô đưa tay đẩy trán hắn , cười nhẹ.
Bỗng một hình ảnh kinh dị nhào ra từ màn ảnh khiến mọi người hoảng hốt.
Mái tóc dài bù xù , đôi mắt hốc hác đỏ như máu.
Môi rạn nứt , làn da trắng bệch.
Bộ váy trắng đầy máu.
Cô cũng không thoát khỏi giật nảy mình
" Ah ! "
Hắn nhân cơ hội ôm cô vào lòng , cô đưa tay vuốt ngực tịnh tâm lại.
Liếc qua hình ảnh D đang từ từ đi xung quanh.
Tiến tới gần cô , cô trong vòng tay hắn.
Khi thấy hình ảnh biến mất mới nhìn lên hắn đang cười dịu dàng.
Đẩy ra
" Đồ lưu manh "
" Chẳng phải em sợ sao ? "
" Ai sợ ! Chỉ bị giật mình thôi.
Tự dừng nhào ra hình ảnh D ...!"
Cô cãi lại , bĩu môi tiếp tục ăn bắp rang xem phim.
Hắn cười nhẹ lắc đầu
_______ _______
Khi xem hết bộ phim đã là tiếng sao , hắn mở sổ tay ra sau đó nói
" Chúng ta đi ăn đi , cũng trưa rồi "
Cô nhìn lên đồng hồ đã h trưa liền gật đầu , hắn chở cô đến một nhà hàng khá nhỏ.
Nhưng lại là một không gian an tĩnh nhẹ nhàng , đơn sơ giản dị.
Vừa đi vào , tiếng nhạc du dương vang lên.
Cô mỉm cười hài lòng , trong quán không một bóng người.
Chỉ có một cái bàn ở giữa và những cánh hoa hồng đỏ rải khắp nơi.
Cô ngồi xuống , nhân viên mang đồ ăn lên sau đó lui ra.
Cô nhìn hai ly rượu vang , và đồ ăn trên bàn mà cười nhẹ.
" Anh lại có thể làm được như vậy sao ? "
Cô cắt thịt bò để vào miệng , hắn dịu dàng ngắm cô
" Ngon không ? "
Cô ngẩn ra , nhìn hắn
" Là anh nấu ? "
" Phải ! Anh đã nấu sẵn "
Cô tiếp tục ăn , vẻ mặt hài lòng.
Hắn đưa tay vén lọn tóc cho cô , cô hỏi
" Sao anh không ăn đi ? "
" Không ! Anh muốn ngắm em ăn "
Lòng cô dâng lên một cỗ hạnh phúc , cắt thịt đưa tới miệng hắn.
Hắn há ra ăn ...!
" Bà xa đút ăn là ngon nhất "
" Hừ ! Dẻo miệng "
Cô cùng hắn đi chơi tới tối , hắn chở cô về nhà.
Đứng trước cổng nhìn cô
" Trễ rồi ! Anh về nghĩ ngơi đi "
" Em không thưởng gì cho anh sao ? "
" Thưởng ? "
Cô chòm người lên hôn vào môi hắn , nhưng bàn tay lại thừa cơ luồn vào áo khoát hắn lấy ra cái sổ mà nguyên ngày nay hắn cứ xem rồi cất.
Cô biết dù có hỏi thì hắn cũng không trả lời , nên nhân cơ hội lấy luôn.
Cô hôn nhẹ vào môi hắn , nói
" Vậy đủ chưa ? Em vào đó "
Hắn hạnh phúc cười nhẹ , lên xe phóng đi.
Khi trở về phòng cô liền mở cuốn sổ ra xem
Những nơi có thể đi :
: Xem phim
: Khu vui chơi
: Bãi biển
: Hội chợ
: Đi ăn
: Dạo phố
: Ngắm hoàng hôn
: ...!
...........!
Cô cười nhẹ , cô tin chắc đây là thứ mà Lưu Nhân để lại trước khi đi du lịch.
Thật bó tay , xem ra Lưu Nhân được lên mặt với hắn một thời gian rồi ...!
Cô cất cuốn sổ vào hộp gỗ , khóa kĩ lại.
Sau đó bước đến bàn lấy cặp kính trắng đeo vào , máy tính mở ra.
Bàn tay lướt trên từng hàng phím
Tít tít tít ...!Tắc
Cô hằng ngày vẫn luôn tìm kiếm Thiên Hạo , không bao giờ bỏ cuộc.
Hàng mày cô nheo lại , bàn tay siết chặt
" Tại sao lại như vậy ! Rốt cuộc người này là ai ? Có thể chặn mình bấy lâu nay ...!Không thể như vậy ! Lần này mình sẽ không nương tay nữa "
Cô lướt nhanh trên phím , màn hình hiện lên từng dãy số liên tục đến chóng mặt.
Màn hình sáng chiếu vào cặp mắt kính hiện lên ánh sáng lạnh và dòng chữ.
_________________
Tít tít tít ...!tắc ...!
Tại một nơi khác , máy tính đang tắt bỗng tự bật màn hình lên.
Từng dãy số bỗng chốc hiện ra , lời cảnh báo màu đỏ cứ không ngừng báo động.
Đám người kinh hãi nhìn nhau , có vài người chạy đi ra ngoài.
Tít tít tít tít ....!∆ ∆ ∆ RẦM !
Máy tính nổ văng , cháy khét khiến đám người né đi.
Từ ngoài một nam nhân đi vào , đôi con ngươi màu hổ phách như dã thú hiện lên sát ý.
Lạnh lùng
" Xem ra thời gian không còn nhiều , lần này lão già về.
Chắc chắn phải nhân cơ hội bắt được Phượng Tinh Tuyết.
Ira , ngươi mau chuẩn bị ...!"
" Rõ ! "
Người nam nhân nhìn vào máy tính đã cháy khét mà nhếch môi lạnh lùng , xoay người đi.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên , đi đến một căn phòng cúi dãy được canh giữ nghiêm ngặt.
Đưa tay mở mật khẩu , cánh cửa tự động mở ra.
Người nam nhân đi vào , nhìn một thân thể nhỏ bé chần chịt vết thương của roi quất , nằm trên đất.
Máu khô nhượm đầy áo quần , những mảng rách trên đồ để lộ da thịt hằng sâu những vết thương.
Nụ cười độc ác vươn lên
" Lãnh Thiên Hạo ! Nhóc cũng kiên cường đấy , sống được tới bây giờ "
Đôi mắt tím dần mở ra để lộ sự băng lãnh , ngoan cường không khuất nhục.
Khóe môi run rẩy phát ra tiếng
" Tại sao ...!khụ ...!lại gạt chị tôi ? "
" Ha ha ha ! Gạt ? Ta gạt cái gì ? "
" Tiếp cận chị ấy ...!có mục đích gì ? "
Người nam nhân phả ra làn khói , điếu thuốc trên tay kéo một hơi dài.
Lạnh lẽo
" Nhóc không cần biết ! Trò chơi , sắp hạ màn rồi "
Người nam nhân quay đi , Thiên Hạo bất động nằm trên đất.
Giọng nói mệt mỏi
" Chị ...!cha ...!mẹ ...!cẩn thận ...!"