"Đừng nói những lời xui xẻo như vậy!" Đỗ Vân Anh ngắt lời Đỗ Vân Nặc.
Đỗ Vân Nặc bĩu môi: "Ta nói sai chỗ nào nào cơ? Tam tỷ, nghĩ lại đi, những năm này, Định Nguyên Hầu phủ thật sự là... Vĩnh An năm thứ chín, chúng ta còn quá nhỏ để có thể nhìn thấu cục diện kia, sự việc năm về trước, ngươi cũng đã quên?"
Bốn năm trước, Vĩnh An năm mười bốn.
Đỗ Vân Anh rùng mình nhớ lại.
Tháng giêng ấy, Kinh thành vắng tiếng cười.
Khi cổng thành mở ra, đội Phúc Linh trở về Kinh thành mang theo giấy trắng hình đồng xu (giấy tiền vàng bạc) tung khắp bầu trời, cùng với tiếng khóc tang tóc thê lương khiến mọi người sẽ không bao giờ quên thời khắc đó.
Định Nguyên Hầu, trưởng tử và tam tử chết
trận ở Biện Quan, tính đến người con trai thứ tư hy sinh cứu Ngài vào Vĩnh An năm thứ chín, Định Nguyên Hầu chỉ còn lại một người con trai duy nhất là người con trai thứ hai.
Mục Liên Tiêu là giọt máu duy nhất của trưởng tử của Định Nguyên Hầu.
Lúc vào thành cầm bài vị của cha, hắn ta chỉ mới mười hai tuổi.
Danh hào gia tộc trung liệt nhưng đi cùng là bao nhiêu góa phụ nơi đó.
Đỗ Vân Anh cảm thấy sợ hãi, nhưng Đỗ Vân Lạc chỉ cảm thấy tức giận và hận thù.
Tất cả đều là âm mưu!
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào, nàng nhìn thấy chính mình hiếu thuận đứng ở ngoài cửa Hầu phủ, nhìn chằm chằm đội ngũ càng ngày càng gần.
Chiếc quan tài màu đen giống như một tảng đá. Nàng không thể thở được dưới áp lực đó.
Đầu ngón tay lướt qua linh bài, truyền đến cái lạnh thấu xương.
Dù bao nhiêu năm đã trôi qua, nàng sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó.
Khoảnh khắc Mục Liên Tiêu được gửi trở lại kinh thành.
Bàn tay buông thõng bên người nàng bỗng siết chặt, để lại một hàng vết trăng khuyết ấn vào lòng bàn tay, Đỗ Vân Lạc tỉnh táo lại: "Ta nhớ rồi."
Vĩnh An năm thứ , nàng trở thành góa phụ.
Đỗ Vân Nặc cho rằng cô đang nói về Vĩnh An năm thứ mười bốn, gật đầu liên tục nói: "Gả vào Định Nguyên Hầu Phủ, làm vợ của Thế tử, xem ra phong lưu vô hạn, phụ mẫu Đỗ gia chúng ta đều sẽ có mặt mũi, nhưng người sống nơi đó chính là ngươi, Ngũ muội! Biên cương còn chưa yên ổn, không ai nói trước được khi nào thì trai tráng sẽ ra trận, khi đó hắn sẽ ra tiền tuyến, còn ngươi sẽ sợ hãi chờ khắc khoải ở kinh thành. Nếu như chuyện đó xảy ra thì sao? Để ta nói cho ngươi biết, trước khi Tổ phụ hạ quyết tâm, chúng ta sẽ cầu xin
Người. Vì Tổ phụ là người Đỗ gia, còn hắn là vương gia tướng quân, chúng ta đừng trèo cao như vậy. Hơn nữa, trong kinh thành có rất nhiều vương tử xuất thân danh gia vọng tộc, sẽ luôn có người thích hợp với ngươi. An toàn mới là quan trọng nhất."
Những lời này nghe như là vì Đỗ Vân Lạc, câu nào cũng có lý, vì cân nhắc cho mình, tỷ tỷ còn nói chuyện hôn sự không nên nói ra, có thể nói là đau lòng khi nói ra.
Đỗ Vân Lạc trước đây thực sự lắng nghe.
Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu rằng trọng tâm của Đỗ Vân Nặc ngoài mặt là "thỉnh cầu tổ phụ", thực ra nàng muốn Đỗ Vân Lạc gây rắc rối và tranh cãi với tổ phụ và tổ mẫu, nàng ta muốn Đỗ Vân Lạc không còn được sủng ái nữa.
Đỗ Vân Anh phản ứng rất nhanh, nàng có kế sách của mình, khi nàng ấy nhận ra mấu chốt thì trợn tròn mắt, vội vàng thuyết phục: "Còn không phải sao a? Đây không phải là một bước sai hại cả cuộc đời sao? Muội, ta
nhất định sẽ đến chỗ của Tam di nương, việc này định ra cũng là quá miễn cưỡng rồi."
Thấy mình có người giúp đỡ, Đỗ Vân Nặc lại nổi giận: "Ta rất lo lắng vì sợ tổ phụ sẽ đồng ý. Để ta nói cho ngươi biết một bí mật, hôm đó ta đã nghe phụ mẫu ta nói chuyện. Phụ thân ta đã bị tổ phụ khiển trách một bận, tổ phụ nói rằng ông ấy không thể làm quan nữa, vì vậy người đã về làm giám trưởng đền thờ Đài Bộ, và chú của nàng đã đến nơi khác phát triển sự nghiệp. Lăng Đông không phải là một nơi tốt, và Người thì không biết khi nào chú có thể lên chức quan ở kinh thành, chú Ba thì đã làm ở Bộ Lễ cục lục phẩm. Nếu Đỗ gia muốn được vinh hiển như khi tổ phụ còn đương chức thì sẽ rất khó, tổ phụ buồn bực nên chỉ có thể mắng cha ta. Ngũ muội, nếu như Đỗ gia và Định Nguyên Hầu phủ trở thành thông gia, thế thì lại có thêm một phần lớn cơ hội. Có người chống lưng, cho dù vận mệnh Thế tử xui xẻo đi nữa, Đỗ gia cũng đã có thể tiến lên một bước so với trước đây, nghe nói nhà mẹ đẻ của Mục phu nhân cũng rất giàu có."
"Cái này khác gì với đem bán Ngũ muội muội?" Đỗ Vân Anh sửng sốt, "Cái này, cái này...!"
Đỗ Vân Lạc trong lòng hừ lạnh, sự hưng thịnh của Mục gia không phụ thuộc vào những người cha tử trận, mà là sự thành đạt của những đứa con nhà họ Mục, có tài văn chương xuất chúng, võ công thao lược nổi tiếng ở Kinh thành nhưng một số người hay ghen tị đàm tếu.
Cho dù lúc này Đỗ Vân Lạc có tỉnh táo đến đâu, thì lúc đó nàng cũng vẫn hừng hực lửa giận.
Nàng sợ tổ phụ tổ mẫu sẽ "bán" mình vì tương lai của Đỗ gia, sợ sau này như lời các chị nói, nàng sẽ trở thành góa phụ, nàng khóc lóc cầu xin mẫu thân giúp đỡ nhưng trong Thanh Huy Viên, Chân thị đã tát vào mặt nàng.
Nàng sững người tại chỗ, cho rằng mẫu thân vì tương lai của phụ thân và a huynh mà bỏ rơi nàng. Đỗ Vân Anh rõ ràng đã nói rằng mẫu thân nàng nhất định sẽ không muốn nàng đánh canh bạc này, nhưng sự thật là...
Đỗ Vân Lạc đã khóc cả ngày lẫn đêm.
Có lẽ chính vì sự phản kháng của nàng mà Định Viễn Hầu phủ cảm thấy xấu hổ, hôn sự mới được giải quyết triệt để sau đó.
Hôn sự đã định rồi, ngày cưới định ba năm sau.
Một đoạn chiếu chỉ khiến Mục Liên Tiêu chấp nhận hôn sự, thậm chí còn đưa ra ngày cưới, Đỗ Vân Lạc cầm chiếu chỉ, dường như nhìn thấy một tương lai u ám.
Nàng vẫn đang vật lộn cho đến khi ngồi vào chiếc kiệu hoa.
Chính mẫu thân đã kề kéo vào cổ nàng, ép nàng ngồi vào chiếc kiệu đó.
Đây cũng là lý do tại sao sau cái chết của Mục Liên Tiêu, nàng quyết định đoạn tuyệt với gia đình ruột thịt của mình.
Rõ ràng năm đó đã nhìn thấy khả năng này, rõ ràng nàng đã nói không biết bao nhiêu lần về rủi ro của canh bạc này, nhưng người nhà Đỗ gia không ai nghe nàng nói, bọn họ lấy nàng làm con tốt lót đường thăng tiến.
Mãi cho đến sau khi mẹ nàng qua đời, Đỗ Vân Lạc mới dần hiểu ra điều đó.
Chân thị yêu thương nàng, nhưng phụ mẫu nàng không thể làm gì được.
Chân thị đã đánh nàng ấy, nhưng cũng quỳ gối trong Liên Phúc Viên mà không nói với mọi người, điều đó đã khiến sự cám dỗ ban đầu biến mất.
Cuối cùng, chính tổ phụ đã gật đầu, và Chân thị không thể làm gì được.
Khi sắc lệnh của hoàng tộc đến nhà Đỗ gia, ai có khả năng chống lại? Nếu Đỗ Vân Lạc chống lại sắc lệnh, Đỗ gia không chỉ mất mặt mà còn mất cả tính mạng của họ.
Chân thị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ép nàng đến chết.
Đỗ Vân Lạc nghĩ, nàng đã làm tổn thương mẫu thân mình rất nhiều nên Đỗ Vân Như và Đỗ Vân Địch mới ghét nàng như vậy..
Lần này, không nên như vậy.
Nàng hạnh phúc với cuộc hôn nhân này.
Nàng sẽ không để Mục Liên Tiêu chết vô ích, nàng dám đánh cược, nàng muốn đánh cược!
Thấy Đỗ Vân Lạc không có phản ứng, Đỗ Vân Anh nhẹ nhàng đẩy nàng một cái: "Sợ hả? Bây giờ sợ rồi, lát nữa sẽ khóc luôn đó! Nếu như không dám nói cho tổ phụ tổ mẫu, thì đi tìm Tam di nương hỏi một chút để can thiệp cho muội."
"Thích thì nhích thôi." Đỗ Vân Lạc nhướng mày nói với nàng ta.
Lúc đó nàng chính là nói như vậy, nàng không chịu nổi khiêu khích, có lúc bốc hỏa, xông vào Liên Phủ Viên.
Đỗ Vân Anh vui mừng khôn xiết, nói: "Vậy thì đi mau đi, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết à, sớm lúc nào hay lúc đó."
Đỗ Vân Lạc gật đầu và quay người đi đến Liên Phúc Viên.
Trời đã tối, ngoại trừ Đỗ Vân Như phải đợi Chân thị đang bị bệnh nên đến trễ, phòng chính đã chật kín người.
Đỗ Vân Lạc dẫn đầu, vén rèm bước vào, vái chào chúc phúc.
Hạ lão phu nhân liếc nhìn ba chị em: "Ái chà, trùng hợp quá ta, ba người bọn ngươi cùng nhau đến muộn dù không thuận đường."
Đỗ Công Phủ ngồi ở trên giường La Hán, nhấp một ngụm trà: "Bọn nó bình thường cùng nhau ra vào, cùng nhau tới đây thì có gì là lạ, dị là lạ dữ chưa?"
Hạ lão phu nhân bị cự tuyệt, quay đầu lại hờn dỗi.
Sau khi Đỗ Công Phủ giảng nghĩa, mọi người giải tán.
Đỗ Vân Lạc chuẩn bị rời đi, nhưng Đỗ Vân Anh vẫn nháy mắt với nàng, nhưng nàng tỏ vẻ giống như không chú ý.
Đỗ Vân Nặc có chút lo lắng nên nắm lấy tay Đỗ Vân Lạc: "Ngũ muội..."
Hạ lão nhìn thấy điều đó nên cất tiếng nói: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì cứ nói ra xem."