*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhìn kìa, đó là đạo chủ Côn Ngọc, còn cả đạo chủ Lâm Mặc nữa.”
Bên ngoài đại điện, rất nhiều thành viên Huyễn tộc đều hoảng sợ. Bọn họ thấy ở trong hư không bỗng nhiên xuất hiện hai người.
Vừa dứt lời thì lại có mấy bóng dáng lóe lên.
“Là tộc lão Nguyên Nha, tộc lão Tân Việt.”
“Trời ạ, bảy vị tộc lão đều xuất hiện ở nơi này.”
Tất cả mọi thành viên của Huyễn tộc đều hưng phấn ngửa đầu nhìn hư không.
“Tỷ, kia là Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hư không.
“Ừ.” Cô gái cũng nhìn hư không.
Bùm!
Trong hư không, trên người đạo chủ Côn Ngọc tỏa ra dao động khủng khiếp, khí thế bùng nổ bao phủ bốn phía.
“Lâm Mặc, ta ra tay sẽ không lưu tình đâu, ngươi phải cẩn thận, không được khinh suất.” Đạo chủ Côn Ngọc mặc một bộ trường bào màu đen, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Ta sợ người khinh suất là ngươi.”
“Ồ?” Ánh mắt đạo chủ Côn Ngọc sáng lên: “Xem ra rất có tự tin, vậy thì chiến đấu thôi!”
Vút!
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên, nhanh chóng tấn công về phía Diệp Tinh.
“Tộc lão Côn Ngọc và tộc lão Lâm Mặc giao chiến rồi.”
“Sao có thể chứ? Tộc lão Côn Ngọc là người mạnh nhất chỉ sau tộc lão Nguyên Nha mà thôi.”
Các thành viên của Huyễn tộc bàn luận sôi nổi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Nhưng khi họ nhìn thấy năm vị tộc lão còn lại đứng ở một bên theo dõi thì mới biết chắc đây chỉ là một trận so tài thôi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tân Việt, ngươi cảm thấy ai chiếm ưu thế hơn?” Một vị đại đạo chi chủ cười hỏi.
Đạo chủ Tân Việt nghiêm túc trả lời: “Ta cảm thấy là Lâm Mặc.”
“Cho dù Lâm Mặc nắm giữ Mắt thời không nhưng hắn mới chỉ là Đại đạo chi chủ cấp một thôi. Hắn kém Côn Ngọc một bậc, ta cảm thấy khó mà ngang hàng được.”
“Ta cũng cảm thấy Lâm Mặc không phải đối thủ của Côn Ngọc.”
Mấy vị còn lại cũng lắc đầu nói.
“Ha ha, vậy thì đánh cược một lần!” Đạo chủ Tân Việt cười nói.
“Được thôi!” Mấy vị đại đạo chi chủ càng thêm hứng thú.
Trong hư không, đạo chủ Côn Ngọc vô cùng chủ động, tốc độ nhanh đến đáng sợ, trực tiếp hướng về phía Diệp Tinh mà công kích.
Tay phải hóa đao.
“Bùm bùm!”
Trời đất nổ ầm ầm, vô số khí lưu điên cuồng ngưng tụ tạo thành một chiến đao khổng lồ. Dao động quay thân thể ông ta thật sự vô cùng kinh người, xung quanh không ngừng tan vỡ.
Những dao động này cũng ảnh hưởng xuống phía dưới, nhưng đã được Nguyên Nha và các đại đạo chi chủ khác phòng ngự.
Diệp Tinh nhìn đạo chủ Côn Ngọc bay tới, hơi híp mắt lại, cả người không nhúc nhích.
“Huyễn yên!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn khẽ dao động.
Bùm!
Một làn sóng dao động chập chờn đột nhiên tỏa ra, lấy hắn làm trung tâm mà hướng về bốn phía.
Dưới luồng dao động này, đạo chủ Côn Ngọc đang bay nhanh đột nhiên giống như rơi vào vũng bùn, tốc độ giảm hẳn, ngay cả những đòn công kích cũng trở nên rất chậm.
“Huyễn yên của mình thi triển không cần phải hiện ra cụ thể, nó sẽ ảnh hưởng đến không gian và thời gian.”
Diệp Tinh cảm nhận một chút, gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Không những có tác dụng trói buộc không gian mà thời gian cũng trôi qua rất chậm.”
Ở trong thời không này, thời gian của các cường giả khác không thay đổi, nhưng thời gian đối với hắn mà nói lại chậm hơn rất nhiều. Người khác mới trôi qua một giây, nhưng hắn đã là mấy giây rồi.
“Một sự trói buộc cường đại!” Đạo chủ Côn Ngọc thở dài.
Diệp Tinh dửng dưng một tiếng: “Côn Ngọc, dựa theo tốc độ của ngươi bây giờ, muốn làm bị thương ta là chuyện không thể.”
Vút!
Bóng dáng hắn khẽ lóe lên, ngay sau đó Diệp Tinh bay về một hướng, tùy tiện né tránh đòn công kích của chiến đao.
Sau đó, hắn lại bay ngược về hướng Côn Ngọc.
“Tới hay lắm!” Côn Ngọc cảm nhận được sự khống chế to lớn mà mình phải chịu, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để công kích Diệp Tinh thì không ngờ Diệp Tinh lại trực tiếp bay tới, điều này khiến cho ông ta có một cơ hội.
“Bùm! Bùm!” Tay phải vung lên, trực tiếp tóm lấy Diệp Tinh.
“Tốc độ quá chậm.” Diệp Tinh cười nói.
Bóng người hắn khẽ động, thoáng cái đã xuất hiện sau lưng đạo chủ Côn Ngọc.
“Tốc độ thật nhanh!” Đạo chủ Côn Ngọc giật mình, nhưng gương mặt cũng không có vẻ lo lắng.
“Ha ha, Lâm Mặc, tốc độ của người rất nhanh, nhưng thực lực của ngươi như thế cũng không gây thương tổn cho ta được.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
Bùm!
Trên người ông ta xuất hiện một luồng sáng kỳ dị, trước sau biến thành một lớp màng phòng ngự.
Nếu đã không tấn công được Diệp Tinh, vậy thì ông ta sẽ chuyển sang phòng ngự.
“Hàng phòng ngự của Đại đạo chi chủ cấp hai?” Ánh mắt Diệp Tinh khẽ lóe lên.
“Mắt thời không!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn đứng thẳng, sau đó hư không đột nhiên có một áp lực rất lớn. Dưới áp lực này, đạo chủ Côn Ngọc cảm thấy rất khó chịu, thậm chí thân thể cũng run rẩy.
“Bùm!”
Diệp Tinh bay tới, tung chân đá, giống như một cây roi dài.
Dưới sự công kích của Diệp Tinh, cho dù đạo chủ Côn Ngọc điên cuồng ngăn cản nhưng vẫn không ngăn cản được, thân thể lập tức bị Diệp Tinh đã bay.