*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Diệp thúc, đây là loại dược thảo gì vậy?" Tiểu Triệu Thận tò mò hỏi.
Diệp Tinh mỉm cười giải thích: "Đây là Hỏa Diễm Thảo, sinh trưởng ở nơi cực nóng..."
Một thanh niên, một đứa trẻ như thế này ở đây, đứa trẻ liên tục hỏi tất cả các loại câu hỏi, thanh niên lại kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu Thận, thời gian luyện công đã đến rồi!” Chỉ là còn không tới mười phút, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, giọng nói này tràn đầy uy nghiêm, hoàn toàn có thể cảm nhận được sắc bén trong đó.
Nghe được giọng nói này, Triệu Thận lập tức đứng lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Cậu vừa chạy vừa hô với Diệp Tinh: "Diệp thúc, ta đi luyện công trước, luyện xong rồi lại tới."
Dứt lời thân thể cậu cũng biến mất không thấy.
Không đến mấy giây, lại có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, người này này mặc hoa bào, nhưng thoạt nhìn sắc mặt tiều tụy, bộ dáng rất tang thương, trong tay còn nắm một cái bầu rượu.
"Diệp huynh, Tiểu Triệu Thận lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi." Triệu Nguyên xin lỗi nói. Mặc dù tang thương tiều tụy, nhưng anh ta nhìn qua lại rất nho nhã.
"Không có việc gì." Diệp Tinh mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta rất thích đứa nhỏ Tiểu Triệu Thận này."
Hắn hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: "Triệu huynh, nhìn bộ dáng có vẻ Tiểu Thận rất thích luyện đan, nếu là bái sư mà nói, ta ngược lại có thể dạy nó."
"Diệp huynh, Tiểu Thận không có thời gian luyện đan." Triệu Nguyên lắc đầu, hiển nhiên không có đáp ứng.
Anh ta thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Diệp Tinh không nói gì nữa, dạy một đứa trẻ luyện đan vẫn là lần đầu tiên hắn nghĩ ra, chỉ là nếu Triệu Nguyên không muốn, vậy hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Soạt!
Tay phải vung lên, lập tức trước người Triệu Nguyên xuất hiện từng cái bình nhỏ, chừng một trăm cái.
"Đây là một ít dược dịch ta luyện chế ra, rất có lợi đối với trị liệu thương thế, nhiều nhất có thể pha loãng gấp một trăm lần." Diệp Tinh mở miệng nói.
"Đa tạ."
Triệu Nguyên sửng sốt một chút, sau đó tiếp nhận những cái bình nhỏ này, đi ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Triệu Nguyên, Diệp Tinh im lặng trong lòng.
Đây là một loại dược dịch hắn luyện chế ra, hơn nữa đã pha loãng gấp một trăm lần, tuy rằng đối với hắn mà nói không tính là cái gì, thế nhưng đặt ở chỗ này tuyệt đối là vô cùng trân quý.
Diệp Tinh vẫn ở chỗ này, ngẫu nhiên cũng lấy ra một ít dược dịch cho Triệu Nguyên.
Hiện tại, toàn bộ Triệu phủ so với năm năm trước mà nói rõ ràng suy bại một chút.
Lắc đầu, Diệp Tinh không hề suy nghĩ nhiều, tiếp tục luyện đan.
Hắn đưa ra dược dịch chỉ là thù lao của mình ở Triệu phủ mà thôi, về phần Triệu phủ sẽ phát triển như thế nào, hắn sẽ không can thiệp.
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, luyện đan vốn là cần tiêu hao thời gian, thời gian tiêu hao mỗi khi luyện chế thành một loại đan dược càng là rất dài, thời điểm khi Diệp Tinh bắt đầu hòa tan loại dược dịch thứ sáu, ngoài cửa lại có động tĩnh truyền đến.
"Diệp thúc, ta tới đây." Một đứa bé nhanh chóng chạy tới, nhìn Diệp Tinh nhu thuận chào hỏi.
Trên trán cậu tràn đầy mồ hôi, lúc này còn thở hồng hộc, toàn bộ chân còn không nhịn được mà run rẩy.
Trông rất mệt mỏi.
Nhưng mà Diệp Tinh không có cảm thấy kỳ quái, hắn một bên luyện đan, một bên tùy ý hỏi: "Tiểu Thận, tu luyện mệt à?"
"Mệt lắm ạ." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, thở hổn hển từng ngụm.
“Vậy ngươi thích tu luyện không?” Diệp Tinh mỉm cười hỏi.
Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không thích."
"Vậy thích gì?" Diệp Tinh lại hỏi.
"Ta thích đọc sách, ta muốn thi đậu công danh như cha ta." Cậu bé nói.
Thế giới này cũng có vương triều, có thể thi đậu công danh, nhìn ra được cậu nhóc này rất sùng bái đối với cha mình.
“Ta cũng thích luyện đan nữa!” Tiểu Triệu Thận lại nói, nhìn về phía từng gốc dược thảo hóa thành dược dịch.
Nói đến đây, trong mắt cậu còn tản ra hào quang.
"Ồ? Vậy ngươi có thể học tập luyện đan cùng ta.” Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nghe Diệp Tinh nói, cậu rõ ràng có chút động tâm, chỉ là suy nghĩ một chút cậu vẫn lắc đầu, nói: "Không cần, Diệp thúc. Tu luyện của ta cần hao phí thời gian rất dài, không có thời gian luyện đan.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tinh chuyển động một chút, tò mò hỏi: "Không phải ngươi không thích tu luyện sao? Vì sao còn muốn kiên trì đây?"
Trong mắt hắn ngược lại có một tia hứng thú.
Cậu nhóc suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Mặc dù ta không thích tu luyện, nhưng ta biết cha là nghĩ tốt cho ta."
“Thực lực cường đại mới không bị người khác khi dễ, ta cũng có thiên phú luyện võ rất mạnh. "
“Hơn nữa sau này ta cường đại còn có thể đi tìm mẹ ta."
Nói đến đây, trong mắt cậu nhóc rõ ràng có một tia nhớ nhung.
Mẹ cậu rời đi không lâu sau khi cậu được sinh ra.
Cậu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp thúc thúc, ta thích nhìn người luyện đan, mỗi lần nhìn người luyện đan ta đều cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh."
Diệp Tinh cười cười nói: "Vậy ngươi không có việc gì đều có thể tới nơi này."
Tiểu Triệu Thận tuy rằng còn nhỏ, nhưng tâm trí lại rất trưởng thành, hơn nữa tính cách so với người thường càng kiên nghị, nói không chừng tương lai sẽ có thành tựu nhất định.
"Ừm." Cậu nhóc gật đầu.
Đợi một hồi, cậu trực tiếp đứng dậy, nói: "Diệp thúc thúc, ta phải trở về nghỉ ngơi, mỗi ngày ta phải nghỉ ngơi ba canh giờ, như vậy mới có thể cam đoan hiệu quả luyện võ tốt hơn."
"Đi đi, đi cẩn thận." Diệp Tinh gật đầu.
"Tạm biệt Diệp thúc." Tiểu Triệu Thận lễ phép nói một câu, lần thứ hai chạy ra ngoài.