*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian tiếp tục trôi qua, không bị đình trệ vì bất cứ điều gì.
Trên ngọn núi khổng lồ, Diệp Tinh yên lặng luyện chế đan dược, vừa mới bắt đầu phân thân của hắn cũng là một mực nhìn Triệu Thận,chỉ là dần dần cũng ngẫu nhiên bắt đầu luyện đan.
Tu luyện gần hai ngàn năm, Diệp Tinh vẫn là lần đầu tiên hoàn toàn buông xuống tu luyện, bình thản nhàn nhạt trải qua cuộc sống của mình.
Ở trong Huyễn Nguyên giới này, hắn dường như hoàn toàn dung nhập vào trong đó, phảng phất ở chỗ này hắn chính là một vị đại sư luyện đan bình thường, ngoại trừ luyện đan, không cần tự đi hỏi chuyện khác.
Tuy rằng không thể tu luyện, không cách nào tiến bộ, Diệp Tinh cảm thấy mình hẳn là rất sốt ruột mới đúng, thế nhưng lại hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng hắn cũng tựa hồ theo đó bình tĩnh lại.
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua mười năm!
Một chỗ trên ngọn núi, Diệp Tinh yên lặng nhìn một ít dược thảo, linh quả phập phồng ở trong một cái tiểu đỉnh trước mắt.
Hai tay của hắn không ngừng huy động, từng dược dịch trong dược thảo, linh quả không ngừng xuất hiện, dung hợp cùng một chỗ với dược dịch khác.
Tại một thời điểm, trên mặt Diệp Tinh không khỏi lộ ra vẻ cẩn thận, lúc này đan dược đã đến thời khắc cuối cùng.
Xoẹt...
Một bộ phận nhỏ khu vực trên ba bức đồ văn kỳ dị trong thức hải dao động, theo dao động, những dược dịch trước mắt Diệp Tinh này tựa hồ đều hóa thành từng văn lạc kỳ dị, bắt đầu chậm rãi tổ hợp cùng một chỗ.
Diệp Tinh một bên chú ý rất nhiều dược dịch, một bên dựa vào những văn lạc kỳ dị này, bắt đầu dung hợp những dược dịch này.
Nhìn qua không nhiều dược dịch, thế nhưng lại hao phí ba giờ thời gian của Diệp Tinh mới hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.
"Thành công!"
Dao động trước mắt hiện lên, lập tức một viên đan dược màu vàng xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.
- Kim Vũ Đan: Có thể tăng cường phòng ngự thân thể của cường giả chân linh cảnh sơ kỳ, dài nhất có thể kéo dài mười phút.
Trong đầu Diệp Tinh hiện lên tin tức này, trên mặt hắn tràn đầy tươi cười.
Kim Vũ Đan, đây là đan dược nhằm vào cường giả chân linh cảnh, mà có thể luyện chế ra đan dược loại cấp độ này, đó chính là đại sư luyện đan!
Nói cách khác, Diệp Tinh hiện tại đã chính thức trở thành đại sư luyện đan.
- Năm năm tiểu thành luyện đan, mười ba năm đại thành luyện đan, có lẽ cả phiến vũ trụ cũng không có ai có tốc độ nhanh hơn mình chứ?
Diệp Tinh vui sướng trong lòng.
Thực lực hắn cường đại, hiện tại có cấp độ đại đạo chi chủ, thực lực mạnh, học tập luyện đan, luyện khí vốn là rất dễ dàng.
Cho dù không có bất kỳ thiên phú luyện đan nào, thế nhưng căn cứ vào thực lực cường đại mạnh mẽ luyện chế ra đan dược, đây cũng là rất bình thường.
Loại cường giả này trong vũ trụ rất nhiều, Diệp Tinh đều biết mấy vị. Thực lực của bọn họ khó có thể tiến bộ, ngược lại sẽ hứng thú chuyển sang phương diện khác.
Thực lực càng mạnh, năng lực khống chế đối tượng cũng càng mạnh, thậm chí có thể khống chế chính xác từng điểm.
Mặt khác cộng thêm ba bức đồ văn kỳ dị trong đầu!
Ngay cả tông sư luyện đan đạo chủ Ba Quân cũng chỉ là nắm giữ một bức đồ văn kỳ dị, thuật luyện đan đã ở đỉnh cao Nhân tộc.
Chỉ là so sánh cùng Diệp Tinh, hiệu quả luyện đan của ông ta khẳng định suy yếu.
Toàn bộ quá trình luyện đan tương tự như đang chơi số độc đắc, đạo chủ Ba Quân chỉ nắm giữ một bộ phận tin tức, hoàn thiện những thứ khác tự nhiên cần tiêu hao thời gian.
Về phần Diệp Tinh tương đương với nắm giữ số lượng nhiều hơn gấp ba lần so với đạo chủ Ba Quân, theo đó bổ sung những thứ khác, có thể tưởng tượng được tốc độ nhanh hơn bao nhiêu, tuyệt đối không chỉ gấp ba lần!
“Không biết trụ Đan Văn rốt cuộc là ai lưu lại?” Diệp Tinh không khỏi cảm thán trong lòng.
Càng luyện đan, hắn càng có thể cảm ứng được chỗ khủng bố của ba bức đồ văn kỳ dị trong đầu.
Đây giống như là ba mảnh vũ trụ về luyện đan, vô cùng mênh mông.
Trong lòng nghĩ, ý thức Diệp Tinh phát ra, thấy được một chỗ.
Ở một chỗ trong Huyền Nguyên Tông, lúc này một thanh niên mặt kiên nghị đang luyện võ.
Trên người cậu cơ hồ toàn bộ đều bị mồ hôi ướt đẫm, trên người thậm chí có một ít vết thương.
"Mười năm rồi, hiện tại Tiểu Thận cũng mười tám tuổi."
Thời gian mười năm, Triệu Thận luyện võ càng thêm khắc khổ, bắt đầu từ mười tuổi, mỗi ngày chỉ còn bốn giờ, thời gian còn lại cơ hồ đều dùng để luyện võ.
......
Trước một gian phòng ốc thấp bé, một thanh niên đang không ngừng huy động trường kiếm trong tay, một hồi lâu mới ngừng lại.
“Nhiệm vụ hôm nay kết thúc." Triệu Thận hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
"Ngày mai cùng Lâm sư huynh tiến vào trong rừng thú mài giũa một chút, chỉ là một mình luyện kiếm, khó có thể chân chính chuyển hóa thành thực lực của mình."
Trong lòng đã vạch ra kế hoạch ngày hôm sau, sau đó Triệu Thận cứ như vậy đứng thẳng, nhìn về phía bầu trời đêm không ngừng chớp động ánh sao, nhìn về phía một vầng trăng sáng bóng kia.
"Mười năm rồi, không biết cha, Diệp thúc, Tiểu Đình thế nào rồi?" Trong mắt Triệu Thận có một tia nhớ nhung, sững sờ nhìn tinh không.
Thời gian mười năm ở Huyền Nguyên Tông, ban ngày cậu điên cuồng tu luyện, buổi tối lại nhớ thân nhân của mình.
Ngoại trừ cha của mình, cậu nhớ nhất chính là Diệp thúc không ngừng luyện đan.
Khi còn bé cậu mỗi một lần luyện công đều sẽ đến trong cung điện Diệp Tinh đợi một hồi, yên lặng nhìn Diệp Tinh luyện đan.
Đó là thời gian dễ chịu nhất của cậu.
Nhưng trong Huyền Nguyên Tông này lại không có, toàn bộ Huyền Nguyên Tông vì đệ tử môn phái trưởng thành tốt hơn, chế tạo ra một loạt thủ đoạn cạnh tranh, hơi không cố gắng bị những người khác đuổi kịp, như vậy tài nguyên tu luyện của mình sẽ giảm bớt.
Bởi vì sự cạnh tranh tàn khốc, mỗi người đều vô cùng cảnh giác với người khác, khó có thể có bằng hữu chân chính.