Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

chương 206: c206: song sát 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tương lai là tương lai, cho dù hiện tại phát triển tốt, cũng khó biết được rằng rốt cuộc tương lai sẽ như thế nào.” Tần Tông Lâm lắc đầu nói: “Tôi chỉ có hứng thú với hai app này. Nếu Diệp Tinh cậu bán riêng, ngược lại tôi có thể tăng giá.”

“Nếu Tần tổng đã không đồng ý tăng giá, vậy cũng không còn gì để nói nữa.” Diệp Tinh cười nói.

“Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hắn không do dự, quay người trực tiếp rời đi.

Tần Tông Lâm vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Tinh, không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.

Mà Chu Kinh Thiên tiễn Diệp Tinh đi, sau đó quay lại phòng bao.

“Diệp Tinh này không đơn giản.” Tần Tông Lâm nhìn Chu Kinh Thiên cảm thán: “Vậy mà tôi hoàn toàn không đoán ra rốt cuộc trong lòng cậu ta đang nghĩ gì.”

Chu Kinh Thiên bất đắc dĩ nói: “Anh Lâm, cái quá anh đưa ra quả thực là thấp.”

Ông ta và Tần Tông Lâm thời trẻ là bạn tốt, ở trong cùng một doanh trại.

Theo Chu Kinh Thiên thấy, cái giá mà Tần Tông Lâm đưa ra chỉ là giá hiện tại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe sẽ phát triển rất mạnh.

“Không vội, chuyện làm ăn không phải một lúc là bàn xong.” Tần Tông Lâm cười khẽ.

Ngược lại ông ta không lo lắng chút nào.

“Haiz, đáng tiếc.” Lúc này Tần Tông Lâm lại thở dài trong lòng.

Ông ta biết chuyện của con gái mình, ông ta chắc chắn rất hài lòng về Diệp Tinh, đáng tiếc chẳng dễ gì con gái mình mới nguyện ý thử một chút, lại bị từ chối.

Chỉ có thể nói Diệp Tinh và Tần Nhược Hi có duyên không phận thôi.

Đi trên phố, Diệp Tinh im lặng suy nghĩ về việc giao dịch.

“Vẫn còn thời gian hai tháng, hi vọng có thể bán ra với gia tốt!” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Việc hắn muốn làm bây giờ là xử lý xong công ty trước khi hội đấu giá diễn ra.

Muốn tích lũy một khoản tiền khổng lồ, hai công ty này là quan trọng nhất.

“Hửm?” Đang đi, bỗng nhiên thần sắc trong mắt Diệp Tinh khẽ biến, vậy mà bỗng nhiên trên người hắn lại xuất hiện một tia linh lực đặc biệt.

“Người của Phong Diệp cốc?” trong lòng Diệp Tinh im lặng suy nghĩ, nhưng mặt hắn lại không thay đổi.

Cách thời gian hắn đánh chết Thẩm Hạo Thiên đã mấy tháng, mặc dù hắn đã xử lý thi thể của Thẩm Hạo Thiên, không một ai có thể phát hiện ra dấu vết, nhưng Thẩm Hạo Thiên không trwor về Phong Diệp cốc, người của Phong Diệp cốc tất nhiên sẽ ra ngoài tra xét một phen.

Hắn và Thẩm Hạo Thiên có chút xung đột, rất nhiều người đều thấy, dựa vào manh mối, chắc hẳn người của Phong Diệp cốc có thể tra được chuyện ở sự kiện võ thuật, chắc cũng sẽ coi hắn là đối tượng tình nghi.

Diệp Tinh không biểu hiện ra, lên xe như một người bình thường, sau đó lái xe đi về phía xa.

Đợi vài tiếng sau, hắn lái xa tới ngoại ô của thành phố Thượng Hải.

Nơi này vắng tanh, trừ hắn ra, không còn chiếc xe nào khác.

Nhưng, bỗng nhiên trên đường có một người đàn ông trung niên xuất hiện, trực tiếp chặn giữa đường.

“Két...két....” Diệp Tinh vội vàng đạp phanh xe, xe dừng lại, sau đó tức giận xuống xe nói: “Ông tìn chết à, không thấy tôi đang lái xe hả?”

Người đàn ông trung niên lạnh mặt nhìn Diệp Tinh.

Rầm!

Nháy mắt, linh lực khổng lồ truyền tới, đè ép trên người Diệp Tinh.

Dưới linh lực khổng lồ, cơ thể Diệp Tinh không thể động đậy.

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mặt mang theo vẻ “sợ hãi” nhìn người đàn ông trung niên.

“Đây....đây là cái gì?”

Trịnh Nhai nhìn Diệp Tinh, đối với biểu tình trên mặt hắn dường như đã nhìn mãi thành quen, dáng vẻ như đã thấy rất nhiều lần, ông ta trầm giọng nói: “Diệp Tinh, chủ tịch của đầu tư Tinh Nguyên, khoa học công nghệ Thiên Lan, vân vân,... giá trị con người hàng chục tỷ, chỉ một năm ngắn ngủi đã tích lũy được giá trị lớn như vậy, Diệp Tinh, danh tiếng của cậu rất lớn đó.”

“Ông là ai? Nếu như ông muốn tiền, nói ra một con số, tôi sẽ lập tức cho ông, chỉ cần ông thả tôi ra.” Diệp Tinh nghe vậy, ngược lại trên mặt lại lộ ra một tia nhẹ nhõm, vội vàng nói.

“Hừ! Tiền tài có tác dụng gì với tôi?” Trịnh Nhai nhìn Diệp Tinh nói: “Cậu không cần lo lắng, giờ tôi sẽ hỏi cậu một số việc, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng tôi sẽ thả cậu.”

“Được, ông hỏi đi.” Diệp Tinh vội vàng gật đầu, trong mắt hắn mang theo một tia “sợ hãi”.

Trịnh Nhai trầm giọng nói: “Chuyện ở sự kiện võ thuật mấy tháng trước cậu còn nhớ không? Có phải cậu từng xảy ra mâu thuẫn với một người tên Thẩm Hạo Thiên ở sự kiện võ thuật không?”

Sắc mặt Trịnh Nhai âm trầm, Diệp Tinh vội vàng nói: “Trước đây đúng là tôi có chút mâu thuẫn với Thẩm Hạo Thiên, nhưng đó là lúc mua đồ. Tôi vô cùng thích một thứ, nên đã mua, bỗng nhiên Thẩm Hạo Thiên lại muốn nó, tôi không đồng ý bán cho anh ta. Mâu thuẫn mà ông nói chính là cái này.”

“Đó là thứ gì?” Trịnh Nhai tiếp tục hỏi.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, ông ta từ Phong Diệp cốc tới, đặc biệt điều tra việc sư đệ Thẩm Hạo Thiên mất tích.

Nhưng ở bên ngoài điều tra lâu như vậy, không có bất cứ manh mối gì về Thẩm Hạo Thiên, ông ta chỉ có thể đi tìm mấy người ở sự kiện võ thuật đó.

Bởi vì tất cả mọi người đều có hiềm nghi.

Trước Diệp Tinh, ông ta đã tìm mấy người Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy. Hiện giờ Diệp Tinh cũng có chút hiềm nghi, hơn nữa hiềm nghi khá lớn.

Vậy nên ông ta vừa ra tay liền dùng linh lực trói Diệp Tinh lại.

Thực lực của Trịnh Nhai đại tới đỉnh phong của cảnh giới Thức Tỉnh, trừ mấy vị trưởng lão Vương Cảnh trong cốc ra, thực lực của ông ta là mạnh nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio