Sở Quân Hào nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài vườn, nơi này chủ yếu chỉ trồng toàn hoa hướng dương loài hoa mà cô đặc biệt yêu thích.
.
Hàn Hạo Dương nhìn khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng, bước đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà trấn an.
.
_Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh đi một lúc sẽ quay lại.
.
!
Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô một cái như an ủi, rồi sau đó đi ra ngoài vườn, Hàn Hạo Dương cũng muốn giải thích để anh trai cô hiểu mà không ngăn cản hai người nữa.
.
_Anh muốn gặp tôi để nói chuyện về tiểu Linh sao.
.
!!
_Đúng vậy, tại sao cậu lại có mặt ở đây, vả lại cậu với Linh Linh đang là quan hệ gì.
.
??
Không phải lúc trước cậu một mực khăng khăng nói không thích con bé hay sao, vậy sao lại còn day dưa khồn dứt với con bé, cậu đây là đang có ý gì.
.
!
Sở Quân Hào lúc này thật sự rất tức giận mà quát lớn với Hàn Hào Dương, anh không muốn em gái mình vì con người này mà lại tiếp tục vướng vào đau khổ thêm lần nào nữa!
Hàn Hạo Dương nghe những gì Sở Quân Hào nói chỉ cười nhẹ một cái, gương mặt vẫn tỏ ra khí chất lạnh lùng giọng điệu nghiêm túc mà lên tiếng.
.
_Đúng là lúc trước tôi không thích cô ấy, tôi cũng biết là mình đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều lần.
.
!
Nhưng bây giờ người mà tôi muốn ở bên cạnh, đi đến cuối cuộc đời này cũng chỉ có thể là cô ấy.
.
!
Tôi sẽ dùng cả đời này bù đắp cho cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
.
!
Sở Quân Hào hết sức ngạc nhiên khi nghe những lời Hàn Hạo Dương nói ra, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng vẫn muốn xem Hàn Hạo Dương sẽ làm gì nếu anh cứ kiên quyết ngăn cản.
.
_Cậu có chắc mình sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé chứ.
.
!!
_Anh yên tâm, tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để yêu thương, bảo vệ cô ấy.
!
Sẽ không để cô ấy chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, Hàn Hạo Dương tôi nói được sẽ làm được.
.
!
Sở Quân Hào nhìn Hàn Hạo Dương nghiêm túc đến như vậy mà cũng mềm lòng, cũng không muốn chia rẽ hai người làm gì.
.
Chỉ cần nhìn thấy đứa em gái bảo bối của mình hạnh phúc là anh cũng cảm thấy vui rồi.
.
Với lại anh cũng có thể nhìn ra được đứa em gái này của anh cũng rất yêu cậu ta, nếu anh cứ làm khó, không biết chừng cô có cạch mặt anh luôn không nữa là.
.
_Được vậy cứ coi như lần này tôi tin tưởng cậu, nếu như tôi biết cậu làm tổn thương con bé, tôi sẽ không để cậu gặp lại con bé thêm lần nào nữa, cậu nghe kĩ vào.
.
!!
_Chuyện đó anh cứ yên tâm, sẽ không có ngày đó.
.
!
Hàn Hạo Dương dùng giọng chắc chắn nói với Sở Quân Hào, anh cưng chìu cô còn không hết làm sao nở làm tổn thương cô chứ.
.
Hai người đàn ông cứ mãi nói chuyện say sưa mà không biết rằng, trong nhà lúc này cô vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách.
.
____________
Qua một lúc thấy anh đi vào, cô vui mừng đi đến bên cạnh anh, lại không nhìn thấy Sở Quân Hào đâu, cô khó hiểu mà lên tiếng hỏi anh.
.
_Anh trai em đâu rồi, sao không vào cùng anh.
.
!!
_Cậu ấy có việc nên về rồi, nhờ anh nói lại với em một tiếng.
.
!
_Ừm, mà anh với anh trai em không có chuyện gì đấy chứ.
.
!!
Cô hơi lo lắng nhìn anh mà lên tiếng.
.
Hàn Hạo Dương nhìn cô khuôn mặt cứ bí xị của cô như vậy mà thật muốn cười lớn, nhưng lại sợ rằng sẽ làm cô giận nên chỉ cố nhịn.
.
_Không có chuyện gì cả, với lại anh của em đã hứa sẽ không ngăn cản chuyện của hai chúng ta nữa, anh đã giải thích mọi chuyện cho cậu ta hiểu.
.
!
Sở Diệu Linh lúc này mới nở nụ cười tươi rạng rỡ, nhào vào lòng anh, Hàn Hạo Dương cũng vòng tay ôm cô thật chặt khẽ nhếch môi cười hạnh phúc!.
Những ngày sau đó, anh và cô lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
.
Trừ những lúc đi làm ở công ty ra thì hai người lúc nào cũng dính chặt nhau như sam nữa bước cũng không rời.
.
Hôm nay anh muốn tạo cho cô một bất ngờ lớn nên anh về nhà sớm hơn để chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
.
_Hôm nay anh có một chút việc bận, không thể về cùng em được, em tự mình về nhé.
.
!!
_Vâng ạ, anh cứ làm việc của mình đi.
.
!
Sở Diệu Linh cũng không nghi ngờ gì, chỉ mĩm cười đáp lại lời anh.
.
Công việc của cô do anh cố tình sắp xếp, nên hôm nay cô về nhà trễ hơn mọi khi.
.
Lúc cô về đến biệt thự cũng đã là bảy giờ tối.
.
từ ngoài cổng đi vào mọi thứ tối mịt, cô hơi khó hiểu không biết có chuyện gì mà hôm nay người làm lại không bật đèn.
.
Định đi vào nhà thì bất ngờ, một đường thẳng ra ngoài vườn hai bên ánh sáng rực lên lấp lánh, cô bất ngờ đi theo ánh sáng ấy.
.
Đến giữa vườn hoa hướng dương bất ngờ ánh sáng hình trái tim sáng rực lên đầy lấp lánh.
.
Cô bất ngờ đến khóe mắt đỏ ửng lên, nhìn anh đang quỳ một chân ở đó mà xúc động không nói nên lời, cô bước đến trước mặt anh.
.
_Linh Linh, đồng ý làm vợ anh nhé.
.
!!
Sở Diệu Linh nhìn anh mà gật gật cái đầu đồng ý, nước mắt cũng chảy dài trên gò má của cô.
.
Anh thấy cô gật đầu đồng ý mà vui mừng, lập tức đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón tay áp út của cô, đứng dậy ôm cô vào lòng mà trao nhau nụ hôn say đắm!
Bụp.
.
bụp.
.
bụp!.
Bất ngờ trên bầu trời đêm từng đợt pháo hoa vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh như hòa vào bầu không khí lãng mạn này!
Anh cưng chìu lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng hết sức sủng nịnh mà lên tiếng.
.
_Linh Linh chúng ta quay về nhà đi được không, cũng không thể ở đây mà kết hôn được.
.
!!
_Vâng ạ.
.
!!!
Sở Diệu Linh hiểu rõ mấy ngày hôm nay, vì để ở bên cạnh mình, anh đã phải chu toàn tất cả mọi thứ cả JS và tập đoàn Hàn thị nên rất vất vả.
.
Lúc trước cô đến đây là vì muốn trốn tránh anh, nhưng giờ anh đã là của cô.
.
Cô cũng không còn lí do gì mà ở lại, vậy nên cũng đã đến lúc phải quay về rồi.
.