Hàn Hạo Dương đang say ngủ bị hành động của cô làm cho thức giấc, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô.
.
Sau đó mặc kệ anh, bước vào nhà tắm, xem anh giống như không hề tồn tại vậy.
.
Anh biết cô vẫn còn đang rất giận, chỉ còn cách là mặt dày mà năn nỉ cô thôi.
.
Ngồi dậy bước xuống giường, chỉnh lại chăn gối, drap giường, xong lại đi vào phòng để quần áo, lấy một chiếc váy thoải mái cho cô, đặt sẵn trên giường.
.
Xuống nhà, đi vào phòng bếp, anh lấy đầy đủ nguyên liệu, xoắn tay áo lên bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng cho cô.
.
Một lúc sau, hương thơm bay nghi ngút khắp cả căn phòng, anh đem mọi thứ sắp xếp ra bàn.
.
Ngồi vào bàn ăn, anh biết nếu anh đi kêu cô sẽ không chịu xuống dùng bữa, nên anh đành kêu quản gia lên gọi cô giúp vậy.
.
_Quản gia ông lên phòng, bảo thiếu phu nhân mau xuống dùng bữa.
.
!
_Vâng, thiếu gia tôi sẽ đi ngay.
!!
Quản gia lên phòng gõ cửa, đúng lúc cô đã thay quần áo xong, bước đến mở cửa phòng.
.
_Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong mời cô xuống dùng bữa.
.
!
_Vâng, bác cứ xuống trước cháu sẽ xuống ngay.
!!
Một lúc sau, cô đi xuống, thấy anh vẫn còn đang ngồi dùng bữa hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi vào bàn.
.
Vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã làm cô cảm thấy khó chịu, dạ dày cuộn trào, tiết ra vị chua khiến cô vô cùng khó chịu, chạy nhanh vào nhà vệ sinh mà nôn khan.
.
Nhìn khuôn mặt cô xanh xao mà lo lắng, chạy theo cô vào nhà vệ sinh, vỗ vỗ lên lưng giúp cô thoải mái hơn.
.
Sau khi nôn hết mọi thứ, cô hắt tay anh ra, cả người mệt mõi mà quay về phòng nghĩ ngơi.
.
Hàn Hạo Dương biết cô vẫn còn đang giận, nên cũng không trách gì cô, vào bếp nấu cháo sau đó mang lên cho cô.
.
Bước vào phòng thấy cô đang ngủ, đi đến nhẹ nhàng đặt tô cháo lên kệ tủ trên đầu giường, giọng hết sức nhẹ nhàng gọi cô dậy.
.
_Linh Linh ngoan, ngồi dậy ăn cháo, mới mau khỏe lại được.
.
!
Tuy vẫn còn rất giận anh nhưng cô vẫn rất thương thân mình, đâu thể vì giận anh mà làm tổn hại đến thân thể này được.
.
Không nói gì cô chỉ gật đầu một cái, thấy cô đã chịu ăn cháo, anh vui mừng đỡ cô ngồi dậy, muốn giúp cô nhưng cô lại không chịu để anh giúp.
.
Tự mình cầm lấy tô cháo mà ăn, cô chỉ ăn được một nữa, rồi lại nằm xuống ngủ, anh đắp chăn lại giúp cô.
.
Sau đó mang phần cháo còn dư xuống nhà, căn dặn quản gia nấu canh bồi bổ cho cô, quay lên lên giường ôm lấy cô vào lòng, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
.
_________________
Nhờ sự chăm sóc chu đáo, bồi bổ của anh mà cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng hồng hào hơn hẳn.
.
Cũng vì thế mà suốt cả tuần nay anh cũng không đến công ty, suốt ngày cứ bám lấy cô, khiến cô vô cùng bực mình mà quát lớn.
.
_Sao anh không đi làm đi hả, cứ bám theo em làm gì thế.
!
_Vợ tha lỗi cho anh đi mà, đừng giận anh nữa mà.
.
!!
_Không, anh biến đi đừng có đi theo làm phiền em nữa.
.
!
_Không muốn, vợ không chịu tha lỗi anh sẽ bám theo đến khi nào em hết giận thì thôi.
.
!!
_Được, vậy anh không đi thì em đi.
!
Sở Diệu Linh thấy anh cứ làm vẻ mặt vô tội mà tức điên lên, đi vào phòng đóng cửa mạnh một cái, sẵn tiện khóa luôn cái cửa không để anh vào.
.
Rầm!
Sau đó leo lên giường ngủ một giấc thật đã, cô đâu hay biết rằng anh đợi cô ngủ say, thì lấy chìa khóa phụ mở cửa đi vào.
.
Giúp cô đắp chăn xong thì anh cũng qua thư phòng làm việc, cả tuần nay mọi việc ở công ty đều giao lại cho Trác Viễn, để anh có thể ở nhà chăm sóc cho cô.
.
__________________
Tập đoàn Hàn thị.
.
Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng nên phải đến tập đoàn, không thể ở nhà cùng cô được.
.
Thức dậy cô đưa tay sờ vào bên cạnh đã lạnh, biết anh đã đi từ sớm, khiến cô cảm thấy hơi hụt hẳng.
.
Lại nhớ đến đây là lần đầu tiên anh dịu dàng, quan tâm chăm sóc đến cô như vậy mà bất giác nở nụ cười.
.
Suy nghĩ một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bước đến bên tủ, lấy ra một cái que thử thai đi vào phòng tắm.
.
Lúc cô bước ra khuôn mặt tràn ngập nụ cười, một tay đặt ở chiếc bụng phẳng lì mà xoa xoa, tay còn lại cầm chiếc que hai vạch đầy cảm xúc.
.
Muốn biết chắc chắn, cô thay quần áo, xuống nhà bắt taxi, một mình đi đến bệnh viện.
.
____________
Tại bệnh viện.
.
Đợi một lúc cũng tới lượt của cô vào khám, người khám cho cô là một phụ nữ trung niên, khám cho cô qua một lượt, bà vui vẻ nhìn cô nói.
.
_Chúc mừng, cháu đã có thai được tuần.
.
!
_Cháu thật sự đã có thai sao.
.
!!
Sở Diệu Linh không giấu được sự vui mừng nhìn bà nói.
.
_Đúng vậy, nhưng mấy tháng đầu rất quan trọng cháu phả chú ý nhiều hơn.
.
!
_Vâng, cháu đã hiểu rồi ạ.
.
!!
Bây giờ cô thật sự rất vui mừng, cô muốn nói cho anh biết, cô sẽ tha thứ cho anh, sẽ cùng anh vun đắp cho tổ ấm nhỏ này của hai người.