" Xin mọi người yên lặng, bây giờ xin mời tổng giám đốc của tập đoàn Ánh Rạng Đông lên phát biểu và khai mạc yến hội..."
Thanh âm của người dẫn chương trình vang lên.
Người dẫn chương trình này tôi cũng biết, ở kiếp trước người này dẫn chương trình không ít tiết mục trên truyền hình, cũng là một người người dẫn chương trình nổi tiếng ở đài truyền hình tỉnh Tùng Giang, không nghĩ tới lần này cũng mời hắn tới.
"Cái gì?! Cha!"
Triệu Nhan Nghiên nghe được ba chữ "Triệu Quân Sinh" thì sợ hết hồn, nhưng sau đó ngay lập tức nghĩ tới chuyện vé vào cửa, và thái độ của nhân viên bảo vệ với chú Cao thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Lưu Lỗi, anh có phải là đã sớm biết chuyện này rồi hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt quỷ dị khó lường.
Tôi vốn muốn cho nàng một vui mừng kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới chuyện lại lộng xảo thành chân, cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là giữ im lặng.
"Hừ! Về nhà sẽ tìm anh tính sổ!"
Triệu Nhan Nghiên nói một câu, rồi không để ý tới tôi nữa.
Về nhà? Trong lòng tôi nghĩ tới chuyện dâm đãng, hắc hắc, về nhà lên giường rồi tình sổ cũng được!
Tiếp theo lời phát biểu của Triệu Quân Sinh chính là Tô Dĩnh Tư, nàng mỉm cười nhận lấy micro của người dẫn chương trinh, vui vẻ nói:
"Đầu tiên xin cảm ơn tập đoàn Ánh Rạng Đông đã tổ chức chương trình này, buổi biểu diễn hôm nay thành công rực rỡ, làm tôi rất vui! Vô cùng cám ơn..."
Tôi không có hứng thú nghe mấy câu khách sáo này, mà trong đầu óc của tôi đang tưởng tượng cảnh giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên, trong lòng tôi đang hi vọng câu nói "về nhà sẽ tính sổ với anh" sẽ nhanh chóng được thực hiện.
Kể từ khi Cước Nha Tử dạy tôi phương pháp luyện công, tôi cảm thấy dục vọng tăng lên vô cùng, nhưng vẫn không có cơ hội cùng hai tiểu nha đầu thân mật, cho nên bây giờ trong lòng tôi như có lửa đốt. Vô cùng hi vọng cái yến hội này kết thúc.
Sau khi Yến hội bắt đầu đại diện tổ chức Triệu Quân Sinh mời Tô Dĩnh Tư một li rượu, không nghĩ tới Tô Dĩnh Tư cũng rất phối hợp, uống hết một chén Hồng tửu.
Sau đó chính là thời khắc tự do, có rất nhiều công tử con đại quan vây quanh lấy Tô Dĩnh Tư, rối rít mời rượu, Tô Dĩnh Tư chỉ ứng phó qua loa cho xong mà thôi.
Khi uống hết một chén rượu kia, Tô Dĩnh Tư đã có cảm giác choáng váng, không thể nào uống thêm được nữa.
"Tô tiểu thư, tại hạ mời tiểu thư một chén!"
Hoàng Vĩ Thành thấy thời cơ đã chín muồi, cấm một chén Hồng tửu đi tới, đồng thời liếc mắt cho Lão Thử Nhãn.
"Xin lỗi, tôi không thể uống nữa..."
Tô Dĩnh Tư lại thấy có người đến mời rượu, vội vàng khoát tay cự tuyệt.
"Việc này... Tô tiểu thư chẳng lẽ lại không nể mặt tại hạ, chẳng lẽ trong mắt cô, tại hạ là tầng lớp thấp nhất ư?"
Hoàng Vĩ Thành ra vẻ không vui nói.
"Cái này..."
Tô Dĩnh Tư trong lòng không ngừng kêu khổ, trước mặt mọi người tại sao người này lại dám nói như vậy.
Những người khác mình chỉ phải uống có một ngụm nhỏ, nhưng bây giờ một ngụm nhỏ cũng uống không nổi nữa rồi, mà người này trông như không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua.
"Như vậy đi, Tô tiểu thư, tại hạ có một ý kiến hay!"
Lão Thử Nhãn xuất hiện trước mặt Tô Dĩnh Tư và Hoàng Vĩ Thành nói:
"Thịnh tình của Hoàng tiên sinh thì không thể chối từ, Tô tiểu thư cũng không nên làm hắn mất mặt. Theo thiển ý của tôi, Hoàng tiên sinh uống một chén rượu, mà Tô tiểu thư lấy trà thay rượu, không biết Hoàng tiên sinh có hài lòng hay không?"
"Tốt! Cứ như vậy đi!"
Hoàng Vĩ Thành đồng ý nói.
Tô Dĩnh Tư đưa mắt cảm kích nhìn Lão Thử Nhãn một cái, nhưng không biết mình đã rơi vào bố trí của hai người.
Lão Thử Nhãn cầm bình trà, rót cho Tô Dĩnh Tư một chén.
Hoàng Vĩ Thành nói:
"Cám ơn Tô tiểu thư cấp cho tại hạ mặt mũi, Hoàng mỗ xin kính mời!"
Nói xong hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Tô Dĩnh Tư cũng uống cạn chén trà trên tay.
Hoàng Vĩ Thành cùng Lão Thử cười cười, chậm rãi đi ra ngoài.
Một lát sau, Tô Dĩnh Tư đột nhiên cảm giác được trên người mình rất nóng, có một loại cảm giác không rõ, dường như có hàng ngàn con kiến bò trên người, hơn nữa hai chân lại càng ngứa ngáy khó chịu.
Loại cảm giác này nàng chưa trải qua bao giờ! Chẳng lẽ là do uống nhiều rượu? Cũng không đúng, Tô Dĩnh Tư không kiềm chế được nữa, ánh mắt dại hẳn đi.
Lão Thử Nhãn trốn trong một góc phòng cười dâm, nói:
"Thành ca, có tác dụng!"
"Tốt! Ngươi yên tâm, chuyện lần này mà thành, thì công lao của ngươi hơn nữa, hai chúng ta cùng chơi đùa!"
Thành ca hắc hắc nở nụ cười dâm đãng.
"Cám ơn Thành ca!"
Lão Thử Nhãn liếm môi của mình, hưng phấn nói.
"Cám ơn cái gì, đều là huynh đệ cả! Lúc đó chúng ta cùng đùa giỡn nàng, gọi là gì nhỉ?"
Hoàng Vĩ Thành sờ lên cằm nói.
"Thành ca, gọi là P!" Lão Thử Nhãn nói.
"Đúng đúng đúng! Là P! Ba cái mông cùng một chỗ! Hắc hắc! Nghĩ tới đã cảm thấy sướng rồi!"
Hoàng Vĩ Thành nghiễm nhiên coi Tô Dĩnh Tư là vật trong túi của mình.
Quả nhiên, Tô Dĩnh Tư khổ sở vô cùng, lúc này nàng muốn tới phòng tắm làm lạnh người, cho dù chỉ đi rửa mặt để phục hồi tinh thần cũng tốt.
"Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"
Một hộ vệ phát hiện Tô Dĩnh Tư đi ra cửa vội hỏi.
"Tôi đi rửa tay..."
Tô Dĩnh Tư khổ sở nói, giờ phút này nàng chỉ muốn bước đi thật nhanh.
"Tôi đi thao cô."
Người hộ vệ không yên lòng nói.
"Không cần!"
Tô Dĩnh Tư vội vàng khoát tay, tình trạng của mình sao có thể cho người khác thấy được!
Nói xong Tô Dĩnh Tư bước nhanh ra khỏi yến hội, người hộ vệ kia lắc đầu bất đắc dĩ.
Tô Dĩnh Tư đi tới phòng rửa tay, mở ra vòi nước, đang muốn rửa mặt, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, có cảm giác bị người khác chụp vào trong một cái túi.
"Ai đó..."
Tô Dĩnh Tư hét lớn:
"Cứu mạng...Có ai không!"
"Gọi cái rắm! Mẹ kiếp, Lão Tử nói cho cô biết, trong khách sạn này toàn là người của lão tử, có gọi cũng không ai cứu cô đâu!"
Lão Thử Nhãn không nhịn được nói.
Tô Dĩnh Tư chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dường như bị xốc lên, nàng sợ quá hai chân vùng vẫy, hai tay đấm loạn.
"Các ngươi muốn làm gì! Muốn lấy tiền ư? Tôi cho, các ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Tô Dĩnh Tư thấy phản kháng không có hiệu quả, cho là đám người này tới vì tiền.
"Tiền? Lão Tử có thể nói cho cô biết, lão tử mặc dù không nhiều tiền, nhưng cũng đủ để cho cô tiêu cả đời!"
Hoàng Vĩ Thành hung hăng nói.
"Thành ca, chớ cùng nàng nói nhảm, mau đem nàng vào trong phòng đi, ở trong phòng vệ sinh, vạn nhất bị người khác thấy thì xong rồi"
Lão Thử Nhãn nhắc nhở.
Hoàng Vĩ thành cả kinh, không có Lão Thử Nhãn nhắc nhở, thì hắn đã ở ngay trong phòng vệ sinh làm việc rồi.
"Thuận tử, đã chuẩn bị phòng chưa?"
Lão Thử Nhãn đưa mắt nhìn một phục vụ sinh, hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi, thiếu gia!"
Người được gọi là thuận tử, nói.
"Tốt, không tệ!"
Lão Thử nhãn khen ngợi nói:
"Còn có, chuyện này cậu không nên nói với bất cứ ai, nếu không tôi không khách khí đâu!"
Thuận tử trong lòng cả kinh, vội vàng gật đầu nói:
"Không đâu, không đâu! Tôi nhất định giữ bí mật!"
Lão Thử Nhãn cười một tiếng, cùng Hoàng Vĩ Thành mang Tô Dĩnh Tư vào trong căn phòng được chuẩn bị trước.
...
Trong yến hội, người hộ vệ của Tô Dĩnh Tư bắt đầu sợ hãi, đã hơn phút đồng hồ, Tô Dĩnh Tư sao có thể đi rửa tay lâu như vậy chứ?
Người hộ vệ kia gọi điện thoại, nhưng Tô Dĩnh Tư tắt điện thoại.
Không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó chứ? Nghĩ tới đây, tên hộ vệ kia vội vàng chạy ra khỏi yến hội, đi tới phòng WC.
"Tô tiểu thư?" Tên hộ vệ kia gọi.
Không có bất kỳ ai trả lời.
"Tô tiểu thư!"
Tên hộ vệ kia lại gọi một tiếng nữa.
Vẫn không có bất kỳ ai trả lời.
Tên hộ vệ này lập tức ý thức được chuyện không hay! Vội vàng chạy vào trong toilet nữ, nhưng lúc đẩy cửa ra, thì không có một ai cả.
Tên hộ vệ kia vội chạy ra, thấy một phục vụ sinh thì hỏi:
"Anh có nhìn thấy Tô tiểu thư không?"
Người phục vụ sinh này là Thuận tử, đương nhiên không thể nói thật! Thuận tử vẻ mặt không hiểu nói:
"Tô tiểu thư? Không thấy, lúc nãy không có ai đi tới nơi này."
Tên hộ vệ gật đầu, lập tức vừa chạy trở về yến hội, tìm người phụ trách của Tô Dĩnh Tư.
"Cậu nói gì? ! Tô tiểu thư mất tích? !"
Người phụ trách kinh hãi.
"Đúng, điện thoại bị tắt, trong phòng WC không có ai, …ông xem, có nên báo cảnh sát không?"
Hộ vệ lo lắng nói.
"Báo cảnh sát? Cậu bị điên à! Chuyện này nếu như để cho đám ký giả kia biết sẽ ảnh hướng rất lớn tới danh tiếng của Tô tiểu thư!"
Người phụ trách lắc đầu nói.
"Vậy bây giờ phải làm gì?"
Tên hộ vệ cũng không có chủ ý, nếu bảo hắn đánh nhau thì có thể được, nhưng mà nói đến bày mưu tính kế, thì chẳng khác nào bảo hắn mò kim đáy bể.
"Trước tiên liên lạc một chút với người quản lý khách sạn này, xem có thể phái phục vụ đi tìm hay không!"
Người phụ trách lau mồ hôi nói:
"Nhưng cũng không cần gấp gáp, có khi Tô tiểu thư đã tìm một chỗ nghỉ ngơi cho giải rượu!"
"Được! Tôi lập tức liên lạc với người phụ trách của khách sạn!"
Hộ vệ gật đầu, bỏ chạy ra ngoài.
Người phụ trách thở dài, tuy nói ngoài mặt biểu hiện vô cùng trấn định, nhưng mà trong lòng hắn đã sớm loạn vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tô Dĩnh Tư mất tích, đây là chuyện vô cùng lớn! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ nhất vạn, đầu năm nay bắt cóc tống tiền không ít, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng.
Tô Dĩnh Tư dung mạo như thiên tiên, vạn nhất bị bị người khác... Người phụ trách không dám nữa nghĩ tiếp...