Cha tôi dõng dạc nói
"Lão Lưu! Ông đừng có mà làm mất mặt trước mấy đứa nhỏ nữa, giờ ông nói dõng dạc như vậy, nhưng tới lúc đó không làm được thì làm sao bây giờ!"
Mẹ tôi châm chọc nói
"Chuyện này…"
Cha tôi sửng sốt, biết mình lúc đó thất thố rồi
"Lão Lưu, chuyện này ông tốt nhất nên cùng vị Hà đại ca kia thương lượng một chút. Nếu như không được, thì tôi sẽ đứng ra tố cáo! Chúng ta hiện tại mặc dù không tính là giàu có, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể lo được, ít nhất cũng có thể lo cho hai đứa trẻ ăn học cho tử tế!"
Lúc đầu còn phóng khoáng như vậy, nhưng bây giờ cha tôi lại có tính giống như nữ nhân, bắt đầu chi li tính toán
"Cô, cháu sao có thể không biết xấu hổ mà nhận như vậy được!"
Hà Tích Duyên vội vàng lắc đầu nói
"Tích Duyên, cha cháu cùng lão Lưu nhà cô là huynh đệ kết nghĩa, vậy cháu cũng là con gái của cô chú, bỏ tiền cho con gái đi học thì có gì mà xấu hổ cơ chứ!"
Mẹ tôi nói
"Chuyện này….."
Hà Tích Duyên không biết nên nói gì nữa, nàng kích động thoáng cái đã quỳ trên mặt đất nói:
"Chú, cô! Nếu như hai người không chê, thì Tích Duyên sẽ làm con gái nuôi của hai người!"
"Như vậy tốt quá! Cô cũng có ý như vậy!"
Mẹ tôi hòa ái nói
"Cảm ơn chú, cô!"
Hà Tích Duyên ở trên mặt đất khấu đầu nói
"Còn gọi là chú, cô hay sao?"
Mẹ tôi cười nói
"A….cha, mẹ nuôi!"
Hà Tích Duyên vui vẻ nói
"Mẹ nó này, mau đi tìm hai bộ y phúc cho Tích Duyên thay, quần áo của nó bây giờ không thể mặc được nữa rồi!"
Cha tôi nhìn con gái của cố nhân thì cũng cao hứng, hiền lành nói
"Được, Tích Duyên! Con theo mẹ nuôi tới đây đi, mẹ nuôi tìm cho con mấy bộ quần áo"
Mẹ tôi cao hứng cầm tay Hà Tích Duyên đi vào trong phòng
"Tiểu Lỗi, con nói thật cho cha biết, tại sao một mình con có thể đánh ngã được , tên lưu manh?"
Cha tôi thấy mẹ tôi và Hà Tích Duyên vào phòng, mới nghiêm túc nói với tôi
"Cha, người quên rồi à? Lúc con mới lên cấp chẳng phải con đã ghi danh tham gia lớp Tán Thủ hay sao!"
Tôi bịa chuyện nói Truyện
"A, đúng rồi! Hóa ra là như vậy, thật đúng là số tiền này tiêu đúng chỗ!"
Cha tôi cũng không biết Tán Thủ có lợi hại như thế nào, nhưng nhìn trong ti vi người ta múa võ ầm ầm, cho nên cũng tin là thật
"Đợi đến chủ nhật này con có thời gian, cả nhà chúng ta cùng tới nhà Hà đại ca! Ai! Không nghĩ tới năm đó làm một trưởng thôn nhiệt tình, hôm nay lại luân lạc tới mức này! Thật đúng là bi ai"
Cha tôi thở dài nói
"Cha! Người đừng có bận tâm! Con nghĩ trên cõi đời này luôn có công đạo, chuyện nhà của Tích Duyên nhất định sẽ được giải quyết!"
Tôi an ủi cha tôi nói
Trong lòng thì tự nhủ, giải quyết chuyện này đối với tôi mà nói quả thực quá dễ dàng. Đừng nói là một ác bá là con của một trưởng trấn, cho dù giống như Lưu Khoa Sinh năm đó, thì tôi cũng đá hắn bay mông
"Đúng là cha đã già rồi! Đúng rồi, năm đó lúc cha với Hà đại ca kết bái từng thề! Nói tương lai con của chúng ta nếu như là con trai, thì sẽ kết bái thành huynh đệ, nếu như là một nam một nữ, thì sẽ kết thành vợ chồng! Không nghĩ tới Hà đại ca lại sinh ra con gái! Ai! Nếu không phải tiểu tử này sớm quen biết Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi, cha thật đúng là muốn nha đầu Hà Tích Duyên này vào làm dâu nhà mình!"
Cha tôi hai mắt nhìn trần nhà, thở dài nói. Dường như đang nhớ lại những chuyện tình ở nông thôn năm đó
"Cái gì! Cha, cha nói gì vậy?"
Tôi sợ hết hồn! Trên người của tôi lại có một cái chỉ phúc vi hôn như vậy sao! Tại sao kiếp trước tôi đâu có nghe thấy đâu?
"Không có gì! Sao vậy, có phải tiểu tử này lại coi trọng Tích Duyên nha đầu này không? Tiểu Lỗi, cha nói cho con biết! Con đã có Nhan Nghiên và Vi Nhi hai nha đầu rồi, không thể có chủ ý thêm với một người nào nữa!"
Cha tôi lập tức cảnh giác nói
"Cha! Cha nói đi đâu vậy, lúc con nhìn thấy Tích Duyên, thì con đã coi nàng là em gái của mình rồi!"
Tôi vội vàng giải thích
"A! Như vậy thì tốt nhất!"
Cha tôi trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
"Đúng rồi, nếu như con gặp bác Hà, thì ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện này, tránh cho hắn mất hứng!"
"Con biết rồi" Tôi nói
Không nghĩ tới tôi chó ngáp phải ruồi đã cứu được con gái của huynh đệ kết nghĩa với cha tôi, đây cũng quá là trùng hợp! Người không biết lại tưởng rằng tôi đang kể tiểu thuyết YY.
Mẹ tôi dẫn nha đầu Hà Tích Duyên ra ngoài, nàng mặc y phục của mẹ tôi hồi trẻ, nhưng đúng là không thể ngờ được nàng lại xinh đẹp như vậy!
Một bóng hình thanh xuân trẻ đẹp hiện lên trước mắt tôi, khi nàng mặc quần áo vào, chẳng thua kém gì Nhan Nghiên và Vi Nhi cả!
Mẹ tôi thấy tôi trợn mắt nhìn Hà Tích Duyên, thì ho khan hai tiếng nhắc nhở:
"Lưu Lỗi, sau này Tích Duyên là em gái của con, đừng có ý nghĩ linh tinh gì đấy!"
"Đâu có đâu! Ha hả"
Tôi lúng túng phục hồi tinh thần lại, cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL