Khi Lưu Khoa Sinh được mời tới phòng thẩm vấn. Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy hắn, hai tay lập tức nắm chặt, hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn Lưu Khoa Sinh, nói:
"Lưu Khoa Sinh! Ngươi quả thực quá hèn hạ! Bản thân đánh nhau thua, lại còn tìm cảnh sát đến bắt chúng ta!"
Lưu Khoa Sinh vẫn chưa rõ tình thế trước mắt, cho rằng người ở cục công an đều là người bên mình. Nhìn thấy Trương Vĩnh Phú ở đây thì chẳng còn sợ gì nữa, lớn tiếng mắng:
"Đồ gái điếm thối tha, đừng tưởng rằng tao cấp cho mày mặt mũi là mày có quyền hống hách nhé."
"Ngươi mắng ai đó!" Triệu Nhan Nghiên giơ nắm tay nên, tức giận nói.
"Hắc! Ngày hôm qua mày cùng với tên tiểu tử này làm gì ở rừng cây nhỏ sau trường, đừng tưởng tao không biết. Tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra lại là loại lẳng lơ!"
Lưu Khoa Sinh dương dương đắc ý nói:
"Hừ! Tao cho mày biết, tao chẳng những bắt mày, mà lát nữa tao còn muốn cưỡi mày, Lão tử ở cục công an bắt người, mày có thể làm gì được tao?"
Trương thư ký thấy hắn chỉ là một đứa bé thôi, nhưng lại dám lớn lối như vậy, dựa vào kinh nghiệm quan trường hắn dám khẳng định, bối cảnh của tiểu tử này không nhỏ, chỉ từ việc có thể tự ý điều động người của cục công an đến bắt người thì cũng đã có thể thấy.
Trương thư ký nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh hỏi:
"Cậu có biết làm như vậy là trái pháp luật không?"
Lưu Khoa Sinh dùng mũi hừ lạnh một tiếng, hắn được luôn chiều từ bé đến lớn, gặp không ít quan lớn, nhưng có ai dám chỉ trích mình?
Nhìn thấy tuổi của người này không lớn lắm, chắc cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho nên lớn lối nói:
"Con mẹ nó, anh lại dám nói pháp luật với tôi ư! Lão Tử nói cho anh biết, ở thành phố Tân Giang này, lão tử chính là pháp luật!"
Trương thư ký không thể kiềm chế được nữa, tát mạnh một cái vào mặt hắn, hắn không biết ai đã dạy nên tên tiểu hài tử này.
"Anh dám đánh tôi!" Lưu Khoa Sinh bụm mặt kêu lên:
"Tao cho mày biết! Tao có thể làm cho mày chết! Cha tao là Bí thư Thị ủy của thành phố Tân Giang, chỉ ngày mai thôi, tao sẽ làm cho mày biến mất trên địa cầu!"
Trương thư ký nghe xong, trong lòng khinh thường cười khẽ, không trách được hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là con trai của Lưu Sạn!
Lưu Khoa Sinh thấy Trương thư ký không nói gì, cho là hắn sợ mình, cười lạnh nói:
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên, chuyện này không phải hạng người như mày có thể quản."
Trương thư ký không giận ngược lại cười nói:
"Cậu về nhà nói cho Lưu Sạn biết, hắn không an bình được mấy ngày nữa đâu! Những chuyện hắn làm thường ngày, đừng tưởng không ai biết!"
Lưu Khoa Sinh sửng sốt, hắn không tin tưởng lời nói của một người mới chỉ chừng hơn tuổi, cha của hắn ở thành phố Tân Giang, có thể nói là lấy tay che trời, khi còn bé, hắn đánh người khác đến tàn phế không ít, nhưng cha hắn chỉ nói mấy câu là đã giải quyết xong rồi?
Trương thư ký sau khi biết Lưu Khoa Sinh, không thèm để ý tới phản ứng của hắn, đem mấy người Triệu Nhan Nghiên rời đi.
Lưu Khoa Sinh thấy chúng tôi muốn đi, vội la lên:
"Chú Khương, chú hãy ra lệnh bắt bọn họ lại!"
Khương trưởng cục cũng không để ý đến hắn, dùng vẻ mặt cười nịnh theo chúng tôi xuống dưới, Lưu Khoa Sinh tức giận nói:
"Khương Vĩnh Phú! Tôi sẽ về nhà nói với cha tôi cách chức ông!"
Trong lòng Khương Vĩnh Phú cảm thấy khó chịu, một bên là con của bí thư thị ủy, một bên là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Mặc dù cấp bậc hành chính của bí thư thị ủy thấp hơn nhiều so với chức vụ thư ký bí thư tỉnh ủy, nhưng từ xưa Thái giám ở cạnh Hoàng đế, còn Tuần phủ lại là người chấp pháp. Huống chi khương Vĩnh Phú đến bây giờ vẫn chưa biết "Nhan Nghiên tiểu cô nương" này là ai.
Khi chúng tôi đi đến xe của Trương thư ký, Khương Vĩnh Phú không được nữa, cẩn thận hỏi:
"Trương thư ký, tiểu cô nương này là…"
Sau khi Trương thư ký mở cửa xe, đợi chúng tôi ngồi ổn định, chỉ bỏ lại câu với Khương Vĩnh Phú:
"Lão Khương, ông thật giỏi đấy. Cháu gái của Triệu bí thư cũng dám bắt!"
Cũng không để ý tới việc Khương Vĩnh Phú đang trợn mắt há mồm, đã lái xe đi luôn.
Khương Vĩnh Phú nhìn chiếc xe hơi đi xa, trong lòng mắng thầm: Cái lão Dương này, đúng là tự mình gây chuyện! Bây giờ thì tốt rồi, không biết vị trí cục trưởng này còn giữ được hay không?
Lúc tôi lên xe, tôi đã quan sát thoáng qua chiếc xe của Trương thư ký, đây chính là chiếc xe ngày báo danh nhập học tôi đã nhìn thấy, nó có biển số là" A" – tên xe là Audi.
Cộng thêm câu nói của Trương thư ký, tôi có thể khẳng định, chiếc xe này chính là xe của gia gia Nhan Nghiên, đồng thời cũng chính là Bí Thư tỉnh ủy tỉnh Tân Giang.
Tôi mặc dù toàn thân vô lực, nhưng trong lòng cũng kích động dị thường. Hắc hắc, tôi lại có thể tóm được cháu gái của Bí thư tỉnh ủy, xem ra sự nghiệp của mình sau này sẽ thuận lợi, tiền đồ mở rộng hơn nhiều.
"Nhan Nghiên, trước tiên hãy đưa vị bạn học này về nhà đã nhé."
Trương thư ký lái xe nói. Thật ra thì Trương thư ký đã sớm nhìn thấu quan hệ mập mờ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên, nhưng hắn là người từng trải, cũng chỉ lớn hơn tôi tầm , tuổi, biết nam nữ sinh có cảm tình với nhau là chuyện bình thường, cho nên dọc đường đi cũng không vạch trần.
Tôi và Quách Khách nói địa chỉ nhà mình, Trương thư ký đưa chúng tôi về tận nhà . Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tôi chỉ nói qua loa mấy câu với Triệu Nhan Nghiên, đa phần là ngại Trương thư ký ở bên cạnh, Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, chỉ nói là tôi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lúc tôi về đến nhà đã hơn h tối, cha mẹ tôi nóng ruột như kiến bò trong chảo, nhìn thấy tôi trở về, mẹ tôi lập tức xông lại ôm lấy tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con chạy đi đâu chơi đó! Mẹ và cha con lo lắng muốn chết!"
Cha tôi cũng đi tới lo lắng nói:
"Đúng vậy, nếu con còn không trở về, cha và mẹ con đã đi báo cảnh sát rồi!"
Báo cảnh sát? Trong lòng tôi cười khổ, tôi vừa mới bị bắt vào cục công an đó thôi. Nhưng những lời này khẳng định không thể nói ra với cha mẹ tôi.
Tôi chỉ giải thích mấy câu qua loa, rồi nói mình quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên trên xe bus, kết quả khi tỉnh dậy thì đã quá bến rồi.
Bời vì biểu hiện gần đây của tôi rất tốt, nên cha mẹ rất tin tưởng tôi, bảo tôi đi ăn cơm trước, sau đó đi ngủ.
Dưới là file prc của truyện!