Tô Viên Triêu mặc dù nghi ngờ, nhưng mà vẫn cầm điện thoại, nói:
"Alo, xin chào, tôi là Tô Viên Triêu, chủ tịch của tập đoàn Tô thị!"
Tô Viên Triêu khiêm nhường tự báo danh tính, hắn có cảm giác, đối phương nhất định là một lão đại trên thương trường!
"Xin chào, tôi Triệu Quân Sinh của Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Triệu Quân Sinh nói:
"Về phần kế hoạch đầu tư, tôi sẽ bảo nhân viên làm, sẽ nhanh chóng chuyển qua bên đó!"
Chỉ một câu nói cửa miệng của Triệu Quân Sinh, đã thiếu chút nữa dọa cho Tô Viên Triêu mặc bệnh tim! Tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông muốn đầu tư vào tập đoàn Tô thị!
Tô Viên Triêu trong nháy mắt ngây người, hắn nằm mơ cũng không tin người trước mắt mình lại có năng lực lớn tới như vậy, chỉ một cuộc điện thoại, đã ra lệnh cho tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông đầu tư vào tập đoàn khác, hơn nữa số tiền lại là hơn triệu USD!
Cho tới lúc Triệu Quân Sinh ở đầu dây bên kia Alo mấy lần, thì Tô Viên Triêu mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, có chút được yêu mà sợ, nói:
"Triệu tổng giám đốc, tập đoàn chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi được ngài coi trọng! Cám ơn ngài ưu ái!"
"Tôi không nhìn trúng tập đoàn của anh, cho nên chẳng có gì ưu ái, hơn nữa tư liệu của tôi về tập đoàn của anh còn ít, tôi cũng chỉ là đi làm việc cho người khác, nên anh không cần phải cám ơn tôi!" Triệu Quân Sinh cũng là Lão Hồ Ly trên thương trường, làm sao không biết tôi đang muốn lập uy, cho nên dứt khoát nói thẳng sự việc.
"A?"
Tô Viên Triêu sửng sốt, không nghĩ tới người ta lại nói trắng ra như vậy.
Nhưng mà hắn lập tức bình thường trở lại, người ta là một đại nhân vật Triệu tổng giám đốc, đâu có cần gì phải nển mình! Nhưng mà ngay sau đó, Tô Viên Triêu nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, đó chính là, Triệu Quân Sinh nói hắn còn đi làm việc cho người khác!
Vậy thì người thanh niên ở trước mặt mình đây có thân phận gì? Nhưng bây giờ mình trông hắn thuận mắt hơn nhiều, trong lòng còn mong hắn làm con rể của mình.
"Lưu tiên sinh, quan hệ của ngài với Tập đoàn Ánh Rạng Đông..."
Tô Viên Triêu tim đập thình thịch nói, chẳng còn chút khí thế kiêu ngạo lúc trước nào nữa, xưng hô với tôi cũng từ "Tiểu tử thúi" biến thành "Lưu tiên sinh" .
"Ông muốn biết, thì tôi cũng nói cho ông biết, Tập đoàn Ánh Rạng Đông là do tôi thành lập! Triệu Quân Sinh cũng là một trong những cha vợ của tôi, con gái của ông ta là vợ cả, nếu như ông cảm thấy Tiểu Tư đi theo tôi có gì ủy khuất, thì cứ nói thẳng ra!"
Tôi lười biếng nằm trên ghế salon nói.
Tô Viên Triêu mặc dù cũng nghĩ đến thân phận của tôi không đơn giản, nhưng hắn không ngờ lại như thế này! Chuyện khiếp sợ hôm nay khiến cả đời hắn cộng lại cũng không đủ, nghe tôi nói như thế, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, suýt nữa thì đắc tội với vị thần tài này!
"Không ủy khuất, ủy khuất cái gì, có khi Tiểu Tư nhà tôi lại với cao rồi!"
Tô Viên Triêu không hổ xuất thân là thương nhân, phản ứng cực nhanh, lập tức nói:
"Tôi cũng là nam nhân, cho nên tôi hiểu! Hơn nữa những nam nhân làm đại sự như chúng ta, ai mà không tam thê tứ thiếp, tôi ở bên ngoài còn có mấy người!"
Tôi ngất, lời này còn có thể nói ra được. Đúng là tôi có chút bội phục hắn rồi!
"Được rồi, thân phận của tôi, ông cũng biết rồi, tôi không muốn để người khác biết! Nếu để cho tôi phát hiện ông đem thân phận của tôi tiết lộ đi ra ngoài, hậu quả thì tự mình ông nghĩ đi.!"
Tôi cảnh cáo nói.
"Lưu tiên sinh, ngài yên tâm đi! Tôi sẽ không nói, ngay cả Tiểu Tư tôi cũng không nói cho nó biết! Đúng rồi, chuyện Tiểu Tư vừa rồi nói có thật hay không vậy, cậu nhìn xem, tuổi tôi cũng không còn trẻ nữa, rất hi vọng sớm cho cháu ngoại bế, nếu như chuyện không phải là thật, thì các người phải phấn đấu mạnh lên!"
Tô Viên Triêu nịnh hót nói.
Tôi đúng là không còn lời nào để nói, người cha như thế này thì đúng là cực phẩm!
"Chuyện của tôi không cần ông quan tâm!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Đúng đúng, chuyện của những người trẻ tuổi, thì những người trẻ tuổi tự quyết định đi!"
Tô Viên Triêu thấy tôi mất hứng, lập tức im miệng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
... ... ... ...
Tô Dĩnh Tư ở trong đại sảnh giống như đang sống một ngày dài bằng một năm, trong lòng khẩn trương vô cùng, không biết Lưu Lỗi và cha mình đàm phán những gì, nếu như mà kết quả không thành, thì mình phải lựa chọn cái gì đây!
Không bao lâu sau, Tô Dĩnh Tư nghe thấy một thanh âm dưới lầu, khi nàng quay đầu nhìn lại, thì không khỏi cũng là sửng sờ!
Tôi giờ phút này đang cùng Tô Viên Triêu vừa nói vừa cười từ trên lầu đi xuống, mặc dù bản kế hoạch còn chưa tới, nhưng triệu USD đã được chuyển tới tài khoản của tập đoàn Tô thị, Tô Viên Triêu chẳng cần nói cũng rất hưng phấn!
Thấy con gái mình tìm được một người con rể cực phẩm bảo bối, càng nghĩ lại càng cao hứng! Xem ra mình lúc nãy hoa mắt, một tiểu tử như thế này, mà mình còn định đuổi hắn rời khỏi Tiểu Tư!
Đương nhiên, mặc dù không không phải thích Tô Viên Triêu, nhưng ở trước mặt Tiểu Tư tôi vẫn cố tỏ ra, quan hệ của hai người vô cùng tốt.
Tô Dĩnh Tư thấy hai người chúng tôi vừa nói vừa cười, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Nàng biết, hai người bọn họ đã hòa đàm xong, nên chạy tới, kéo cánh tay của Tô Viên Triêu, làm nũng nói:
"Cha! Cha đồng ý?"
"Đồng ý, đồng ý! Tại sao cha lại không đồng ý cơ chứ!"
Tô Viên Triêu dõng dạc nói, hắn dường như đã quên mất, lúc nãy hắn còn ra sức phản đối.
"Lưu Lỗi, anh vừa nói gì với cha em, tại sao người lại hưng phấn như vậy?"
Tô Dĩnh Tư kỳ quái, cho dù cha của mình đồng ý, thì đâu có lý do gì hưng phấn tới vậy? Cái miệng cười tới mức không ngậm lại được.
Trong lòng tôi thầm nói, lão tử cho hắn triệu USD và phương pháp sản xuất nên hắn mới cao hứng như vậy, có kẻ ngu mới mất hứng! Nhưng mà ngoài miệng tôi lại nói:
"Tiểu Tư, bác Tô nghe chuyện của anh, cảm thấy anh rất có tiền đồ, cho nên đem em cho anh!"
Tôi đương nhiên là có tiền đồ rồi, là "Tiền" đồ.
Tô Dĩnh Tư bĩu môi một cái, hiển nhiên là không tin lời nói của tôi, nhưng mà nàng cũng không nghĩ ra lý do gì để phản bác, cho nên liếc nhìn tôi một cái ý nói "lát nữa tiếp tục thẩm vấn anh".
Sau khi làm xong mọi chuyện, cha mẹ tôi liên tục gọi điện thoại thúc giục tôi về nhà. Không có cách nào khác, tôi đành phải cáo biệt cha con Tô Dĩnh Tư.
Khi tôi nói chuyện với Tô Dĩnh Tư, thì cô nàng này nói trước tiên không rút lui khỏi giới văn nghệ vội, nhưng mà tôi cũng không ép nàng, dù sao chuyện gì cũng phải cần một quá trình. Nhưng mà nàng đã đáp ứng tôi là sẽ sớm xử lý xong mọi chuyện, để tìm cơ hội rút lui.
Giống như trước, tôi nói chuyện với Tô Viên Triêu một lần nữa, tôi chỉ thị cho hắn là phải mau chóng thôn tính Tập đoàn Phi Phàm, nếu như cần tiền thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.
Tô Viên Triêu gật đầu đáp ứng, hắn đã sớm không vừa mắt Tập đoàn Phi Phàm của Lý gia, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, thì hắn làm sao không vui lòng được nhé.
Mấy ngày này, tập đoàn Tô thị đã bắt đầu lấy lại danh tiếng trong giới sản xuất thiết bị điện, chỉ riêng chuyện Tập đoàn Ánh Rạng Đông cho không tài liệu sản xuất lò vi sóng, đã đủ cho giới truyền thông xào nấu, mà lại còn chuyện bơm cho hắn triệu USD nữa chứ!
Không ai biết được, tại sao tập đoàn Tô thị lại bám vào được con thuyền lớn Tập đoàn Ánh Rạng Đông, ngay cả những người trong nội bộ tập đoàn cũng không biết, điều này làm cho nhân viên của họ cao hứng vô cùng!
Mà tin Hắc Hổ bang bị diệt, đúng như tôi dự đoán, báo chí nói ầm trời, đến nỗi ai là dân trong thành phố Tô Châu đều biết!
Mà khi địa bàn của Hắc Hổ bang còn đang bỏ trống, thì tôi lại có ý nghĩ khác. Thế lực của Quách Khánh đang phát triển rất nhanh, hiện giờ đã bao trùm cả tỉnh Tùng Giang, nhưng mà điều đáng giận nhất chính là hắn lại đặt tên cho bang phái của hắn là "Lỗi gia bang" !
Hơn nữa còn tuyên bố với các tiểu đệ trong bang, người lãnh đạo cao nhất trong bang là "Lão đại gia" tên là Lưu Lỗi ! Nếu như người nào không biết, chắc chắn sẽ nghĩ tôi tầm , tuổi! Những người không có văn hóa này thực là, tôi nghĩ tám phần mười cái tên bang là này là tên Đinh Bảo Tam nghĩ ra.
Sau đó tôi mạnh mẽ yêu cầu phải đổi tên bang, thì hắn mới đổi "Lỗi gia bang" thành "Tam Thạch bang", chính là từ chữ Lỗi tách ra, nghe cũng được, người mới nghe thì không cách nào nghĩ tới tôi được.
Sau khi tôi đem giới hắc đạo của Tô Châu nói với Quách Khánh xong, tiểu tử này hưng phấn vô cùng, nói là ngay trong đêm nay sẽ mang các huynh đệ tới tiếp thu địa bàn, tôi không nói gì, mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Dù sao thì phù sa không chảy ruộng người ngoài, để cho Tân Long bang tiếp thu thì không bằng cho người mình tiếp nhận.
Còn về các vấn đề khác của thành phố Tô Châu, tôi bảo Quách Khánh trực tiếp đi tìm Tô Viên Triêu, dù sao Tô Viên Triêu rất có căn cơ ở thành phố này, hơn nữa quen biết rộng, có lợi cho sự phát triển của Quách Khánh.
Mấy hôm nay tôi cũng gọi điện thoại tới n lần cho Diệp Tiêu Tiêu, mãi sau nàng mới nhận điện thoại, nhưng chỉ nghe tới thanh âm của tôi là cúp điện, sau đó thì không nghe, trực tiếp bỏ qua, sau đó là tắt máy! Tôi nghĩ nàng nhất định đã thay đổi số điện thoại rồi, bởi vì sau khi tôi gọi thì nghe được thông báo:
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không tồn tại…".
Sau khi lưu luyến chia tay với Tô Dĩnh Tư, tôi lại bắt đầu lên đường về Tân Giang. Cô gái nhỏ này giống như một thê tử mới kết hôn, không cách nào rời khỏi tôi được, sau khi đưa tôi đến sân bay, không để ý tới sự nguy hiểm khi bị ký giả chụp ảnh, trong phòng chia tay, trao cho tôi một nụ hôn nóng bỏng.
May mà cô nàng này đeo kính râm, nếu không bị ký giả chụp được thì xong đời rồi. Không phải là nàng xong đời, mà là tôi xong đời! Nếu như hình của tôi bị cho lên mặt báo, thì các Fans của Tô Dĩnh Tư không xé xác tôi mới lạ!
Tô Viên Triêu đứng ở một bên, giả bộ như không có chuyện gì. Đối với tình cảnh trước mắt này, hắn chẳng quan tâm, xoay người sang chỗ khác.
Xem ra mị lực của đồng tiền đúng là quá kinh khủng, nếu như tôi không phải là chủ tịch của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì hắn không bao giờ đối với tôi như thế này.
Sau khi sắp vào máy bay, tôi xoay người vẫy vẫy tay cho Tô Dĩnh Tư, cô gái nhỏ này mới lưu luyến cùng cha nàng rời đi.
"Cha, Tập đoàn Ánh Rạng Đông tại sao lại đột nhiên tìm tập đoàn Tô thị chúng ta hợp tác? Hơn nữa lại không kèm theo điều kiện gì cả, vậy chẳng phải là lừa gạt chúng ta hay sao?"
Ngay cả một người không kinh doan như Tô Dĩnh Tư, còn nhận ra trong chuyện này có cái gì đó không đúng, hơn nữa còn vô cùng không đúng!