"Đúng vậy, tôi cảm thấy đồ ăn ở quán không được tốt, nên tự mình làm, ha ha!"
Lưu Duyệt nói.
Trong lúc này tôi cũng chẳng biết nên nói gì cả, với tôi cảm thấy chuyện có cái gì đó kỳ quặc.
Theo lý thuyết thì Nha Nghiên đối với việc trăng hoa của tôi thường một mắt nắm, một mắt mở, thậm chí còn rất ủng hộ cách làm của tôi.
Trong khoảng thời gian này, do tôi lo lắng nên không để ý tới, hi vọng cô có thể cho tôi biết chi tiết"
Lưu Duyệt thông minh bực nào, vừa nghe tôi mở miệng, đã biết tôi muốn hỏi gì, cho nên thở dài nói:
"Lưu Lỗi, tôi biết anh sẽ hỏi tôi, vốn tôi nên nói sớm cho anh biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này anh vẫn sa sút, người khác nói với anh câu, anh mới đáp lại một câu, hơn nữa câu trả lời lại là: co vừa mới hỏi cái gì? Nên tôi không nói gì cả, hôm nay tôi nói cho anh biết tất cả là xong!"
"Được, tôi đoán cô nhất định có quen Nhan Nghiên từ trước, có đúng không?"
"Đúng vậy, tôi với Nhan Nghiên hồi tiểu học học chung một lớp!"
Lưu Duyệt ngại ngùng nói:
Thật ra thì bây giờ nói tới cũng không có gì, cũng chỉ là chuyện giữa trẻ con với nhau mà thôi! Lúc ấy tôi là lớp trưởng, mà Nhan Nghiên là ủy viên học tập, đáng nhẽ hai người chúng tôi phải rất thân nhau mới đúng, nhưng mà anh cũng biết, trẻ con có lòng đố kỵ rất mạnh
Nhất là những người ưu tú, bọn họ đều hi vọng mình ưu tú hơn người khác xung quanh, nhìn thấy người khác đẹp, học giỏi thì lại muốn vượt qua, mà tôi với Nhan Nghiên lại thuộc về trường hợp này.
Từ nhỏ….đều là Tiểu công chúa trong nhà, điều kiện gia đình ưu việt, hơn nữa thành tích học tập không phân cao thấp, mỗi lần không phải là nàng đứng thứ nhất thì là tôi đứng thứ nhất. Hơn nữa anh cũng biết, con gái xinh đẹp thường được người khác chú ý, hơn nữa tôi với nàng là tiêu điểm trong trường…
Có thể khi đó quá nhỏ sao, húng tôi không biết tại sao , lại luôn muốn vượt qua đối phương…Cuối cùng là coi nhau như thù địch….Tôi thừa nhận mặc dù khi đó không hiểu chuyện, nhưng mà không biết tại sao, khi đó đối mặt với Nhan Nghiên, tôi lập tức coi nàng là đối thủ….Cho nên tôi nghĩ lúc ấy Nhan Nghiên cũng có ý nghĩ như tôi. Nhưng mà, thật là ấu trĩ, Lưu Lỗi, anh có thể tha thứ cho tôi không?"
Tôi hít sâu một hơi, điều này thì có là gì, vốn tưởng rằng các nàng có thâm cừu đại hận có chứ! Tôi ngất, đúng là quá mức khoa trương! Tôi khoát tay áo nói:
"Chuyện này không trách cô được, cô cũng đừng để trong lòng. Bây giờ Nhan Nghiên còn đang trong thời kỳ khôi phục, hi vọng đợi nàng tỉnh lại, các cô…!
Lời này tôi thật là có một chút nói không nên lời, tôi muốn bảo Lưu Duyệt và Nhan Nghiên xin lỗi nhau, nhưng mà chuyện này là chuyện của hai người bọn họ, cũng do bọn họ chịu trách nhiệm!
"Tôi biết rồi, ha ha, tôi sẽ xin lỗi cô ấy!"
Lưu Duyệt cười một tiếng, liền đoán được ý đồ của tôi, sau đó tiếp tục nói:
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó anh!"
Sẽ không làm khó tôi? Tôi có chút không giải thích được, đây là ý tứ gì vậy! Nhưng tôi cũng không suy nghĩ, tò mò hỏi:
"Đúng rồi, Lưu Duyệt, theo như cô nói, đáng nhẽ cô với chúng tôi học cùng, sao lại trước một lớp vậy"?
"Ha ha, thời điểm tôi học cấp , chỉ học có năm, nên đương nhiên tốt nghiệp sớm hơn anh một năm rồi! Lúc ấy hiệu trưởng đó là bạn của ông tôi, với lại căn cứ vào lực học của tôi, nên thời gian học cấp hai chỉ còn có năm!"
Lưu Duyệt giải thích.
Tôi gật đầu, ở hồi tiểu học đa phần là biên chế năm, một số nơi là năm, cái lớp cấp có năm.
"Vậy chúng ta bằng tuổi nhau còn gì?"
Tôi hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"ha ha, đúng vậy, tôi sinh vào tháng !"
Lưu Duyệt nói.
"A? Tôi sinh tháng tám, nói như vậy cô phải gọi tôi là anh trai rồi!"
"Ai làm em gái anh, không có lợi gì cả!"
Lưu Duyệt hừ nói.
Tôi cười một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, bởi vì trong tiềm thức của tôi, cũng không hy vọng Lưu Duyệt làm em gái, bản thân tôi vẫn có cảm giác khó nói lên lời với Lưu Duyệt.
Lúc ban đầu Lưu Duyệt cho tôi ấn tượng nàng rất cơ trí, rất thông minh, cũng rất thành thục, nhưng mà khi tiếp xúc trong một thời gian dài, lại phát hiện nàng có lúc thật rất ngốc, giống y như một cô bé. Bất giác làm cho tôi có hảo cảm với nàng, nhưng coi nàng là bạn giá thì chưa.
Thật ra do tôi không biết, lúc bình thường Lưu Duyệt là một con người hoàn toàn khác, là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, chỉ khi ở chung với tôi mới trở thành một cô gái ôn nhu tới như vậy.
"Đúng rồi, anh thích chiếc Land Rover kia, tôi đã làm thủ tục xong rồi, lúc này anh cũng có thể mang đi. Ha ha, nhưng mà nơi đây là thành phố Bắc Kinh, nếu anh không cẩn thận sẽ bị người ta chụp ảnh đăng báo đó.
Lưu Duyệt nói. "KHông sao đâu, tôi cũng không muốn làm giấy phép, vạn nhất bị đánh cắp thì sao!"
Tôi cười nói.
Lưu Duyệt hiển nhiên không tin tôi, thế lực của tôi nàng rất rõ ràng, hơn nữa nàng cũng biết tôi có quan hệ mật thiết với Tam Thạch Bang, một hắc bang đứng thứ ở Châu Á.
"Ừ, vậy nếu anh rảnh thì đến lấy xe nhé."
Lưu Duyệt nói.
"Ha hả, thật ngại quá, cái xe cô làm hàng trưng bày, vậy mà lại bị tôi lấy ra đi!"
Tôi nói.
"Không có gì, giữa chúng ta còn phân ra rõ ràng như vậy làm gì…"
Nói tới đây, Lưu Duyệt đỏ mặt lên, dường như ý thức được lời nói mình có chút không ổn, vội vàng sửa lời nói:
"Đại lý xe này cũng có cổ phần của anh, nên đừng so do!"
Tôi gật đầu, cũng không chú ý vẻ mặt của Lưu Duyệt, đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên.
Tôi lấy điện thoại, vừa nhìn là Quách Khánh gọi tới, tiểu tử này xử lý chuyện hiệu suất không tệ, xem ra nhất định là có kết quả.
"Sao vậy, có kết quả chưa?"
Tôi hỏi.
"Có rồi, lão Đại! Tớ đã điều tra rõ ràng, Tập đoàn Trần thị lấy sự nghiệp bất động sản làm trụ cột, trước mắt có vốn là tỷ triệu đô là Hồng Kong, nhưng đây đều là tài sản cố định, vốn lưu động đại khái chỉ hơn một tỷ!
Quách Khánh không thèm quan tâm nói.
Phải biết rằng, nếu như một người bình thường nghe nói mấy cái chữ này, chắc chắn là sợ hết hồn, nhưng đối với Quách Khách thì không
"A, cái Tập đoàn Trần thị này hình như rất nhiều tiên!"
Tôi nói!
"A?"
Quách KHánh sửng sốt , nói:
"Lão Đại, cậu chẳng nhẽ số tiền này lại không có hay sao?Tài chính lúc đầu khởi coong là cậu cấp cho tớ đó!"
Tôi cười khổ nói.
"Quách KHánh, cậu hiểu lầm ý của tớ rồi, tớ so sánh hắn với công ty khác, chứ so với tớ hắn không đáng kể chút nào!"
"làm tôi sợ muốn chết, lão Đại! Tôi còn tưởng rằng cậu phá sản rồi cơ!"
Quách Khánh nói.
Quách Khánh mặc dù không biết cụ thể tôi buôn bán gì, nhưng mà lại biết tôi vô cùng có tiền.
"Ha ha, còn nhưng chuyện khác không?"
Tôi hỏi.
"Ừ, còn nữa! cái Tập đoàn Trần thị quan hệ rất thân cận với Thanh bang ở đây, nghe nói Thanh bang chính là tổ chức được Tập đoàn Trần thị đứng sau ửng hộ!"
Quách Khánh nói.
"A? Nói như vậy, cái tập đoàn Trần Thị này cũng rất có bối cảnh đấy chứ?"
Tôi nói
"Có thể nói như vậy, nhưng đó là trước khi thôi, giờ Tam Thạch Bang đã là đệ nhất đại bang ở XG, cái tên lão đại Thanh bang kia còn phải xem sắc mặt của tôi! Ha ha, nói đến thì buồn cười, hắn là một lão đầu hơn tuổi, mà còn gọi tôi là Quách ca!"
Quách Khánh cười nói.
Tôi không nói gì, tôi biết Quách Khánh ở thế lực ngầm, không lớn tuổi cho lắm, nhưng người có thực lực, chỉ cần tuổi có thể làm lão đại, không có thực lực, thì dù tuổi vẫn chỉ làm tốt đen. Một cường giả trong xã hội, chỉ có cấp bậc, chứ không tính tuổi tác.
"Nói như vậy, chúng ta giờ muốn động vào Tập đoàn Trần thị thì Thanh bang có nhúng tay vào hay không?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này…Khó mà nói trước được! Dù sao tập đoàn Trần thị cũng là nơi cung cấp kinh tế cho Thanh bang, chó cùng dứt giậu! Tớ sợ vạn nhất nếu ép họ….nhưng mà chẳng có gì, lấy một chút kinh tế của Thanh bang, thì cho dù Trần Thị có đổ thì cũng không quan hệ tới họ nhiều lắm, chỉ coi như mất một ngọn núi để dựa vào mà thôi!"
Quách Khánh nói.
"Vậy cũng tốt! Chuyện cứ như vậy đi, mấy ngày nữa tớ sẽ sang XG một chuyến!"
Tôi nói.
Lão Đại, cậu muốn đích thân tới ư?"
Quách Khánh kinh ngạc nói.
"Ừ, đúng vậy! Tớ muốn để cho Trần gia bọn họ biết, thương tổn lão bà của tớ có hậu quả như thế nào!"
Tôi nói.
"Được, lão Đại! Vừa lúc chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhất định phải uống một trận cho say!"
Quách Khánh hưng phấn nói.
"Tiểu tử, cậu vẫn là như vậy! Sao lại chẳng có dáng dấp của Lão đại chút nào!"
"Ở trước mặt lão Đại, tớ vẫn chỉ là tiểu đệ, ha ha!"
Quách Khánh cũng cười nói.
"Được rồi, cứ như vậy, tôi trước khi đi sẽ điện thoại cho cậu!"
Tôi nói