Trước khi lên máy bay, Vi Nhi gọi điện thoại báo cho gia đình, là chúng tôi đang trở lại, bảo Trần mẫu không nên nóng ruột.
Máy bay hạ cánh, tôi lái xe chạy thẳng tới nhà của Vi Nhi
Nhà của Vi Nhi mặc dù có tiền, nhưng vẫn chưa mua nhà mới, vẫn ở chỗ cũ. Vào phòng, đã nhìn thấy Trần mẫu gấp đến độ ở trong phòng đi tới đi lui.
Mà khiến tôi kinh ngạc chính là, Trần Thiên Lôi cũng đang cau mày ngồi trên ghế salon hút thuốc. Thấy tôi tới, hắn vội vã nói: “Lưu Lỗi, mau giúp tôi nghĩ biện pháp, tôi ở bên XG thì không sao, chứ đứa nhỏ A Long này tính tình nóng vội, không chừng bị đánh trong đồn công an!”
“Trần Trạch Long cũng vào đồn công an rồi? “ Tôi kỳ quái hỏi.
Cho nên Trần mẫu đem chuyện đã xảy ra nói cho tôi, hóa ra từ khi tập đoàn Trần thị mất, Trần Thiên Lôi nói dối Trần Trạch Long là mình phá sản, sau đó dẫn hắn tới Tân Giang, tìm cha của Vi Nhi, cũng chính là em trai hắn Trần thiên Vũ.
Mà Trần Thiên Vũ thuê một phòng trọ đồng cho hai cha con hắn ở, Trần Trạch Long cũng hiểu chuyện rất nhiều, bắt đầu tự lực cách sinh, nhưng công việc trong nội đia khó tìm, tốt nghiệp đại học cũng chẳng dễ kiếm, huống chi Trần Trạch Long lại là một đại thiếu gia chẳng biết gì, cũng may tố chất thân thể của Trần Trạch Long cũng không tệ, tìm được một công trường kiến trúc, đi làm lao động nặng nhọc.
Nhưng mà khi xây dựng xong, ông chủ lại không trả tiền, còn gọi một đám xã hội đen tới, vây đánh Trần Trạch Long và đám công nhân, cũng uy hiếp nói, nếu như còn dám tới đòi tiền công thì sẽ làm cho mọi người biến mất khỏi thế giới này.
Trần Trạch Long sao có thể chịu đươc loại ủy khuất này, tính đại thiếu gia nổi lên, tối hôm đó chặn ông chủ kia lại, cầm gạch đập luôn. Kết quả tối hôm đó, Trần Trạch Long đã bị đồn công an bắt đi. Trần Thiên Lôi chưa quen cuộc sống ở chỗ này, cũng không hiểu luật pháp đại lục, cho nên vội vã chạy tới nhà TRần Thiên Vũ để nhờ giúp đỡ.
Trần Thiên Vũ nghe thấy chuyện Trần Trạch Long bị đánh, lập tức chạy tới ngân hàng rút tiền, nhưng không nghĩ tới đồn công an không cho bảo lãnh hậu thẩm, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không cho gặp, kết quả là Trần Thiên Vũ nổi giận, đánh nhau với người của đồn công an.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại không cho bảo lãnh hậu thẩm, đây cũng không phải là chuyện đánh chết người, chỉ đơn giản là bồi thường tiền là được, sao lại ngay cả mặt mũi cũng không cho gặp?
“Cái đồn công an nào?” tôi hỏi.
“Chính là đồn công an ở trước cửa chợ bán thức ăn.”
Trần mẫu nói.
“Tiểu Lưu ,cháu nghĩ cách đi, chuyện này nhờ cháu vậy, lần trước chuyện của Trần Dũng chẳng phải do cháu hỗ trợ hay sao?”
Tôi gật đầu nói:
“Mọi người tiếp xúc với người bị hai chưa?”
“Vẫn chưa, cô và đại ca tới đồn công an, người ta không nói cho cô biết địa chỉ và phương thức liên lạc với ông chủ kia!”
Trần mẫu lắc đầu nói.
“Được rồi, mọi người chờ cháu, cháu trước đi xem một chút, xem đã xảy ra chuyện gì!”
Tôi nói.
“Vậy thì cháu cẩn thận đấy!” Trần mẫu dặn dò tôi nói.
Tôi đáp ứng, sau đó chạy thẳng xe về nhà mình, sau đo sẽ gọi điện thoại tới nhà của Khương Vính Phú. Vốn là tôi muốn tìm Ông của Triệu Nhan Nghiên, nhưng loại chuyện này tôi không muốn phiền người ta, đêm hôm phải thức dậy giải quyết chuyện tình.
Về đến nhà, tôi nói đơn giản một chút, cha tôi đòi đi với tôi, tôi không có đồng ý, nhìn cha tôi nói:
“Cha, người yên tâm đi, năng lực của con thế nào, cha còn không biết hay sao, khẳng định không có vấn đề gì! Chuyện này Trần Trạch Long đúng là sai, nhưng ông chủ kia cũng đáng đánh, cha yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt!”
Cha tôi gật đầu, cũng biết cách hành sử của con mình, nên không nói gì nữa.
Tôi tìm được số điện thoại của Khương Vĩnh Phú, vội vàng bấm máy, rất may là có liên lạc được.
“Xin chào, tôi tìm Khương vụ trưởng”
Tôi nhớ Khương Vĩnh Phú đã lên làm tới vụ trưởng vụ tuyên truyền của tỉnh ủy.
“A? Cậu là ai vậy?”
Bên kia truyền tới một thanh âm nữ nhân:
“Khương lão gia nhà chúng tôi đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ngày mai hãy gọi đi”
“Tôi là Lưu Lỗi, phiền toái cô hỗ trợ một chút, tôi có việc gấp mà!”
Tôi nói.
Lúc này, nghe thấy thanh âm của Khương Vĩnh Phú vang lên:
“là ai gọi điện thoại tới đấy?”
Nữ nhân kia nói:
“Không biết, hình như có người tên Lưu Lỗi, còn gọi ông là vụ trưởng, khẳng định là người quen, có lẽ biết ông thăng quan, tám phần là tìm tới nhờ vả…”
Nữ nhân kia còn chưa kịp nói hết, Khương Vĩnh Phú đã ngắt lời nói:
“Bà thì biết cái gì, đừng thấy tôi làm quan lớn mà kiêu ngạo, mau đem điện thoại tới đây để tôi nói chuyện!”
Nữ nhân kia lẩm bẩm một câu, tôi nghe thấy Khương Vĩnh Phú thanh âm:
“Lưu lão đệ, tại sao lại muộn như thế này còn gọi điện cho lão ca?”
“Sao vậy, lão ca lại thăng quan nữa à?”
Tôi kỳ quái hỏi.
“Ha hả, quan lớn thì nhiều chuyện, không tự do như hồi còn làm cục trưởng. Bây giờ chẳng còn thời gian rỗi mà đánh mạt chược nữa.”
Khương Vĩnh Phú u oán nói.
“Mấy ngày hôm trước mới được lên, lão thủ trưởng cũ chuẩn bị về hưu, lên tôi được điều lên làm phó quản lý công việc”
“Ha hả, chúc mừng Khương vụ trưởng!”
Tôi nói.
“Chúc mừng cái gì, mà tìm tôi có chuyện gì thế ?”
Khương Vĩnh Phú nói.
“Là như vậy…”
cho nên tôi đem chuyện tình của Trần Trạch Long nói lại một lần.
“A? Lão đệ ở đồn công an chợ bán thức ăn chờ tôi, tôi qua đó xem có chuyện gì”
Khương Vĩnh Phú nói.
“lão ca hiện tại là quan lớn, mà đi xử lý công việc nhỏ như thế này thì không tốt lắm đâu?”
Tôi hỏi.
“Việc này thì có cái gì, hơn nữa giám sát phá án là chuyện của lão ca mà”
Khương Vĩnh Phú nói.
Tôi xuống lầu lái chiếc Mercedes – Benz S. Khi vừa mới tới cửa đồn công an, thì có tiếng còi xe phía sau, tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một chiếc xe thể thao Ferrari màu trắng, từ trong xe vươn một cái đầu quấn đầy băng nhìn tôi quát:
“Mẹ kiếp, mau lái xe ra chỗ khác, chiếm chỗ đỗ của tôi!”
Tôi nghe vậy thì thấy khôi hài, người này sao không tìm chỗ đỗ, mà lại bảo tôi nhường chỗ.
“Anh không có bệnh đấy chứ?”
Tôi hỏi:
“Chỗ này là nhà của anh hay sao?”
“Mày có nhường chỗ hay không? Mày có biết tao là ai không?”
Người quấn băng đầy đầu từ trên xe nhảy xuống.
Ha hả! Hôm nay thật thú vị, buổi sáng thì Trương Giai Minh ở trường học hỏi tôi có biết hắn là ai không, buổi tối lại có người này.
“Mày hình như là xác ướp ai cập, có phải bị người ta đánh mất trí nhớ, nên không nhớ ra mình là ai?”
Tôi chế nhạo nói.
“Mẹ kiếp, mày không nhìn thấy biển số xe của tao hay sao? Ở Tân Giang không có ai dám tranh chỗ đỗ xe với tao!”
Người quấn băng đầy đầu chỉ vào biển số xe của mình quát.
Trong lòng tôi buồn bực, chẳng lẽ mấy tháng nay tôi không có ở Tân Giang, thì nơi này đã mọc ra một lão đại rồi? Nếu không thì tại sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ!
Tôi cúi đầu nhìn, biển số xe hắn là A, đúng là rất kiêu ngạo, nhưng mà vẫn kém tôi một chút. Tôi cũng không rảnh cùng thằng này nói chuyện, dù sao tôi vẫn có chuyện phải làm, tôi nhớ biển số xe của hắn, sau này bảo tiểu đệ của Quách Khánh nện hắn một trận.
Tôi chỉ vào tấm biển A nói:
“Mày có nhận ra biển số xe của tao hay không?”
Sau đó cũng không xem phản ứng của hắn như thế nào, xoay người đi vào đồn công an.
Không nghĩ tới, tôi vừa đi vào đồn công an, thì người đeo băng trên đầu cũng tiến vào, nhìn thấy tôi hắn sửng sốt, nhưng sau đó nhìn sang một cảnh sát, rút từ trong túi ra một tờ giấy nói:
“Trương sở trưởng, đây là giấy khám nghiệm của tôi, ông xem, sọ bên trái bị chấn thương nặng, não bộ bị chấn động, tương lai có thể trở thành người thực vật! cho nên hung thủ lần này nhất định phải nghiêm trị, nhất định phải cho hắn ngồi tù đến năm, để cho hắn biết, chọc phải tôi chỉ có con đường chết!”
Trương sở trưởng kia tiếp nhận tờ giấy, lúng túng nhìn một lát, sau đó nói:
“Nghiêm tổng, ngài đừng kích động, chúng tôi đã cho bắt hết những người hiềm nghi, đồng thời cũng không cho người nhà họ được bảo lãnh, nhưng ngài xem, cái giấy này có đúng hay không…”
“Sao vậy? ông không tin có phải không? Tôi gỡ băng cho ông xem nhé? Có bỏ xuống ông cũng không biết được đâu, phải có máy X quang của bệnh viện mới được! Não bộ chấn động! Tôi cho ông biết, mau xử lý cái tên chết tiệt kia đi, nếu không tôi sẽ gây áp lực cho người khác!”
Người đeo băng gạc nghiêm trang nói.
Tôi vừa nhìn, thật là trùng hợp, hóa ra người này lại chính là ông chủ của công trường tôi tiến lên nói:
“Vị này là Trương sở trưởng sao? Tôi là người nhà của Trần Trạch Long và Trần Thiên Vũ, ông có thấy vị Nghiêm tổng này bị chấn động não bộ không?”
“Chuyện này…”
Trương sở trưởng không nghĩ tới người nhà của Trần trạch Long lại đứng ở một bên, giờ phút này lúng túng vô cùng, nhưng Nghiêm tổng lại không buông tha cho, nên hắn chưa biết làm thế nào.
“Mày là người nhà của Trần trạch Long ?”
Trong lòng Nghiêm tổng lúc này có chút bồn chồn, bởi vì hắn nhìn kỹ biển số xe ở ngoài cửa, nên sợ hãi.
Cái biển số A này chính là lão đại của Tùng Giang Quách Khánh, nhưng sau đó nó biến mất một thời gian, nay lại xuất hiện làm cho hắn sợ hết hồn.
Nhưng mà Nghiêm tổng cũng chưa từng nghe nói ở Tùng Giang, Trần Trạch Long có một thân thích lợi hại như vậy, thân thích của lão đại Tùng Giang phải đi làm công nhân?
Nghĩ như vậy, hắn lập tức chuyển hướng, có thể tên Quách Khánh đã bán chiếc xe này đi, mà người trước mặt này mua lại, có khả năng hắn là một ông chủ lớn có rất nhiều tiền.