Buổi giới thiệu sản phẩm khách tới đông lườm lượp, dưới sự an bài của tôi, tin tức Triệu Quân Sinh sẽ tới với tư cách khách quý được tung ra.
Khi Triệu Quân Sinh xuất hiện, những ký giả còn đang hoài nghi đã được ăn một viên thuốc an thần, trong lòng rối rít kêu mình may mắn đã tới tham dự buổi giới thiệu sản phẩm lần này!
Có thể làm cho Tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất thế giới xuất mã, xem ra cái Tập đoàn Đông Á này đúng là có thực tài.
Mà buổi giới thiệu sản phẩm này cũng được đài truyền hình Trung ương Trung Quốc và các đài của quốc gia khác truyền hình trực tiếp. Dù sao sản phẩm của Tập đoàn Đông Á giới thiệu lần này đúng là kinh hãi thế túc!
Bọn họ lại có thể gọi nó là "Động cơ chuẩn vĩnh", phải biết rằng động cơ vĩnh viễn là một sự khó khăn đối với nền khoa học hiện nay, động cơ chuẩn, lại khác hẳn với động cơ vĩnh viễn, nếu như gộp lại thì sẽ có rất nhiều sai sót.
Thật ra thì cái động cơ chuẩn cùng động cơ vĩnh viễn không có bất cứ quan hệ nào, đây chẳng qua chỉ là một chiêu bài mà Tô Viên Triêu nghĩ ra mà thôi.
"Xin chào các vị lãnh đạo, các vị ký giả, các vị đồng nghiệp, mọi người tốt, hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi giới thiệu sản phẩm của Tập đoàn nhiên liệu động lực Đông Á chúng tôi ngày hôm nay!"
Buổi sáng lúc h, Tô Viên Triêu đứng ở trên đài chủ tịch nói:
"Tin tưởng vấn đề mọi người quan tâm nhất, chính là hệ thống động lực của chúng tôi, tôi cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đem nó ra cho mọi người quan sát!"
Nhân viên của Tập đoàn Đông Á thấy chủ tịch nói như vậy, bèn vén tấm vải đỏ lên, các ký giả tranh nhau chụp ảnh, Tô Viên Triêu chỉ tay, nói:
"Đây chính là hệ thống động lực Hoa Hạ A của Tập đoàn Đông Á, cái động cơ này có thề hầu như thay thế hoàn toàn các loại động cơ trên thị trường hiện nay, nhất là động cơ của xe ô tô! Mã lực của động cơ này giúp cho xe có thể chạy được khoảng vạn km!"
Tô Viên Triêu vừa nói lời này ra, trong đại sảnh lập tức ồ lên! vạn km là cái gì khái niệm, nếu như quả thực có hệ thống động lực này, thì dầu mỏ đã bị loại trừ rồi!
"Đương nhiên, điều này chưa phải là chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là cái động cơ này sẽ không sinh ra khí thải, không ô nhiễm môi trường."
Tô Viên Triêu tiếp tục nói:
"Các nhân viên phía dưới sẽ phát cho các vị một tờ giấy giới thiệu, các ký giả có thể tiếp tục hỏi."
"Xin hỏi Tô tiên sinh, giá bán động cơ này như thế nào?"
Một ký giải Nhật bản đưa ra vấn đề mấu chốt.
Những ký giả khác cũng rối rít đưa sát máy ghi âm, họ đều muốn biết điều này.
"Ha hả, vị ký giả này hỏi rất chính xác! Đây cũng là vấn đề kế tiếp tôi muốn nói, động cơ này của chúng tôi mới nghiên cứu ra, cho nên giá bước đầu là vạn tiền Trung Quốc.
" vạn tiền Trung quốc? Theo tôi được biết giá động cơ phổ thông trên thị trường cũng là mấy vạn đồng, nếu như dựa theo sự hao tổn dầu của vạn km mà tính, thì cũng phải ít nhất mất hơn vạn đồng, đấy còn chưa tính giá xăng có thể lên cao!"
Ký giả này kinh ngạc nói, tuy cái giá vạn là cao, nhưng so với loại động cơ vĩnh viễn này thì lại không tính là gì!
"Ha hả, đó là đương nhiên, nó cũng chính là một ưu thế của Tập đoàn Đông Á, cho nên chúng tôi có lòng tin nhanh sẽ chóng chiếm lĩnh thị trường động cơ!"
Tô Viên Triêu nói.
"Tô tiên sinh, ông không cảm thấy tập đoàn của các ông đang nhiễu loạn sự cân bằng trong nền kinh tế thế giới hay sao? Nếu như một khi các ông tung ra thị trường loại hệ thống động lực này, thì các công ty hiện tại sẽ biết sống ra sao, những quốc gia chỉ trông vào dầu hỏa nuôi sống, thì sẽ làm thế nào bây giờ?"
Một ký giả ngoại quốc hỏi.
Tô Viên Triêu nhíu lông mày, nhưng mà ngay lập tức lại bình thường, lão hồ ly này nói:
"Nếu như theo ý của anh, thì loài người không cần tiến bộ hay sao? Watt () lúc phát minh ra xe chạy bằng động cơ hơi nước, thì những chiếc xe ngựa chẳng nhẽ không còn đất sống? Edison () phát minh ra bóng đèn thì những người bán nến thất nghiệp hay sao?"
(): James Watt: sinh tại Greenock, một cảng biển của Firth of Clyde. Cha ông là một thợ đóng tàu, chủ tàu và là một nhà thầu khoán còn mẹ ông – bà Agnes Muirhead thì xuất thân từ một gia đình danh giá và có học vấn đến nơi đến chốn. Cả hai đều là tín đồ của Giáo hội Trưởng lão (Presbyterian).
(): Thomas Alva Edison: ( tháng , – tháng , ) là một nhà phát minh và thương nhân đã phát triển rất nhiều thiết bị có ảnh hưởng lớn tớicuộc sống trong thế kỷ . Ông được một nhà báo đặt danh hiệu "Thầy phù thủy ở Menlo Park", ông là một trong những nhà phát minh đầu tiên ứng dụng các nguyên tắc sản xuất hàng loạt vào quy trình sáng tạo, và vì thế có thể coi là đã sáng tạo ra phòng nghiên cứu công nghiệp đầu tiên. Một số phát minh được gán cho ông tuy ông không hoàn toàn là người đầu tiên có ý tưởng đó, nhưng sau khi bằng sáng chế đầu tiên được thay đổi nó trở thành của ông (nổi tiếng nhất là bóng đèn), trên thực tế là công việc của rất nhiều người bên trong công ty của ông. Tuy nhiên, Edison được coi là một trong những nhà phát minh giàu ý tưởng nhất trong lịch sử, ông giữ . bằng sáng chế tại Hoa Kỳ dưới tên ông, cũng như các bằng sáng chế ở Anh Quốc, Pháp, và Đức.
Ký giả này nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại. Nhưng mà vẫn còn có người hỏi:
"Nếu theo ý của Tô tiên sinh đây là hành động tạo phúc cho xã hội, vậy tại sao không kỹ thuật này công khai ra ngoài, để cho những công ty khác cùng chế tạo?"
Tô Viên Triêu nhìn xuống ký giả này, mặc dù trông hắn rất giống người Trung quốc, nhưng mà khẳng định không phải là quốc gia mình, có khi là do quốc gia ở gần phái tới quấy rối. Tô Viên Triêu thầm mắng hắn ngu như bò, nhưng mà ngoài miệng lại mỉm cười nói:
"Không biết vị ký giả này có biết cái gì gọi là độc quyền không? Dựa theo lời anh nói, thì các công ty trên thế giới đều phải công bố ra ngoài, như vậy thử hỏi, có công ty nào dám đầu tư một số tiền lớn để nghiên cứu sáng tạo hay không?"
Tôi nhìn ký giả này, rõ ràng là tới quấy rối ! Tôi dùng tinh thần lực quét một vòng trong đại não của những ký giả đứng đây, quả nhiên có rất nhiều ký giả được những công ty ở các quốc gia khác phái tới đây quấy rồi.
Tôi cười lạnh một chút, hừ hừ, làm phiền cho Lão hồ ly Tô Viên Triêu này, các người còn chưa đủ trình.
Quả nhiên, vô số câu hỏi được đặt ra nhằm gây khó khăn cho Tô Viên Triêu, nhưng hắn nhất nhất phản bác lại.
Về sau, các ký giả lại quay sang chất vấn động cơ mới, Tô Viên Triêu chỉ nói một câu:
"Năng lực sản xuất trước mắt của chúng tôi có hạn, mỗi năm chỉ làm ra hơn vạn cái, hơn nữa nhất định phải ưu tiên cho những người trong tập đoàn. Bắt đầu từ ngày mai tiếp nhận đơn đặt hàng, tới trước được trước, tới muộn thì không có, không tin thì không cần gửi đơn!"
Quả nhiên, có mấy công ty xe hơn bạo gan quyết định đặt hàng, bởi vì người ta có Triệu tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông đảm bảo, hơn nữa bọn họ cũng không tin Tập đoàn Đông Á lại là tên lừa gạt. Vả lại, có lừa cũng không dùng phương thức này.
Trong ngày thứ hai, rất nhiều công ty đã nhận được mẫu đơn đặt hàng của Tập đoàn Đông Á, sau một tháng khảo nghiệm, đánh giá, các đơn đặt hàng tới tấp bay về Tập đoàn Đông Á, sự thật đã chứng minh, Hoa Hạ A quả thật có thể thay thế tuyệt đại đa số hệ thống động lực của các loại xe hơi trên thị trường, hơn nhìn vào mã lực, quả thực có thể chạy được hơn tầm vạn km. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kết quả như vậy, làm cho những công ty chế tạo xe hơi không kịp đặt hàng phải king ngạc đồng thời cũng hối hận vô cùng. Đây là một kỹ thuật vượt thời đại! Nếu như người ta dùng làm dã ngoại dài ngày, thám hiểm… thì lại càng thích mua loại động cơ này.
Mà Hoa Hạ A sau một tháng đã bị chình quyền các nước và các tập đoàn xe hơi đặt mua không còn một mống nào.
Chưa tới tháng, chỉ tiêu vạn cái của Tập đoàn Đông Á đã hoàn thành. Tô Viên Triêu gọi điện thoại tới cho tôi, hỏi tôi đối sách. Tôi cười một tiếng nói:
"Đã nói vạn là vạn, giờ không tiếp nhận đơn đặt hàng nữa, chúng ta bắt tay vào nghiên cứu sản xuất xe hơi."
"Nhưng mà như vậy thì chẳng phải là từ bỏ việc kiếm tiền hay sao?"
Tô Viên Triêu nghi ngờ nói.
"Ha hả, thứ càng hiếm thì lại càng quý, với lại chúng ta cũng phải để cho những động cơ xăng có chỗ sống."
Tôi nói.
Buổi chiều, khi trở lại trường học, đã thấy một thân ảnh đứng cạnh Triệu Nhan Nghiên, đang nói gì đó với nàng, Triệu Nhan Nghiên nhíu chặt mày có chút không khó chịu, sau khi nhìn thấy tôi lập tức cao hứng la lên nói:
"Lão công!"
Tôi biết cô nàng này còn chưa thân mật với tôi tới mức như vậy, nhưng hiện giờ nàng đang muốn đuổi con ruồi bên cạnh đi.
Mà người đứng bên cạnh Triệu Nhan Nghiên lại chính là Từ Khánh Vĩ, trợ thủ kiêm tình địch của tôi!
Tôi bước nhanh đi tới, Từ Khánh Vĩ nhìn thấy tôi bỗng nhiên sửng sốt, nói lắp bắp:
"Lưu... Lưu Tổng..."
Lưu Tổng! ? Trong lòng tôi chợt rùng mình, tại sao hắn còn gọi tôi là Lưu tổng?
Mà Từ Khánh Vĩ cũng ý thức mình có sai sót, vội vàng nói:
"Xin chào, tôi là hệ máy tính năm , Từ Khánh Vĩ!"
Tôi bất động thanh sắc bắt tay hắn, sau đó nhìn Triệu Nhan Nghiên nói:
"Nhan Nghiên, em vào lớp trước đi, anh có chuyện muốn nói với Từ Khánh Vĩ!"
Triệu Nhan Nghiên nghi ngờ nhìn tôi, cẩn thận nói:
"Anh muốn làm gì..."
Tôi cười một tiếng nói:
"Yên tâm đi, bọn anh sẽ không có gì không vui đâu, chỉ tìm hắn nói chuyện một chút thôi."
"A, vậy anh nhanh lên một chút, em vào phòng chiếm chỗ ngồi trước cho anh!"
Triệu Nhan Nghiên nói xong, cầm lấy sách giáo khoa rời đi.
"Từ phó tổng, đã lâu không gặp, ha hả!"
Tôi làm bộ như rất tùy ý nói.
"Đúng vậy..."
Từ Khánh Vĩ sắc mặt đột nhiên đại biến, vội vàng sửa lời nói:
"Bạn đang nói cái gì vậy?"
"Từ phó tổng, cậu cũng không cần phải giả bộ đâu, chuyện năm đó tôi vẫn còn nhớ rõ, đi thôi, hôm nay chúng ta ôn lại chuyện cũ, tìm một chỗ tôi mời khách."
Tôi mặc dù nói thoải mái thế, nhưng mà trong lòng của tôi đang dậy sóng, không cách nào bình tĩnh được.
"Ai!" Từ Khánh Vĩ thở dài nói:
"Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi trọng sinh, không nghĩ tới Lưu Tổng cũng vậy. Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người chúng tôi đi tới một quán rượu cách cổng trường không xa, bây giờ là buổi chiều, trong quán rượu không có mấy ai, rất thích hợp để nói chuyện.
"Lưu Tổng, năm đó tôi thật xin lỗi ngài!"
Từ Khánh Vĩ uống một chén, rất lâu sau mới nói ra được một câu như vậy.
"Bỏ đi, chuyện đã qua rồi, không nên đề cập tới cũng được."
Tôi phất phất tay nói.
"Không, Lưu Tổng, ngài không biết đâu! Ngài cứ để tôi nói hết đã, nếu không trong lòng tôi không thoải mái!"
Từ Khánh Vĩ chậm rãi nói ra một câu làm tôi vô cùng kinh ngạc:
"Người mà Triệu Nhan Nghiên năm đó thích chính là ngài!"