"Lão Đại! Giấy phép em đã đăng kí được rồi!"
Sở Cao cầm một chồng văn kiện giấy tờ đưa cho tôi.
"Ừ, không tệ!"
Tôi rất hài lòng về hiệu suất làm việc của Sở Cao!
"Lão Đại, em nghĩ đến một hạng mục, anh cảm thấy thế nào! Em nghe nói đại học Thanh Hoa mới xây dựng một con phố ở phía sau trường học, chuẩn bị thành lập một phố buôn bán, em nghĩ nên thuê hoặc mua cửa hàng ở mặt tiền, để tiến hành tiêu thụ máy tính! Anh cũng biết, học sinh trường học đi đến khu buôn bán rất không tiện, nơi đó gian thương tiêu thụ hàng công ty rất nhiều!"
Sở Cao nói:
"Cứ như vậy, cho dù công trình nghiên cứu khoa học của chúng ta chưa thể thu được kết quả ngay, thì cũng đã có thể đảm bảo ổn định tiền lời cho công ty!"
Tôi suy nghĩ một chút, mặc dù bước khởi đầu rất thấp, nhưng ý kiến này quả là rất hay! Gây dựng sự nghiệp thì phải đi liền với quá trình hưởng thụ, nếu tôi có khởi điểm cao, thì ngược lại là quá nóng vội rồi!
"Cái kế hoạch này không tệ!"
Tôi khen ngợi nói:
"Chúng ta có thể hợp tác với một công ty máy tính có tiếng, chỉ tiêu thụ một nhãn hiệu, như vậy về sau buôn bán sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tránh khởi gặp nhiều rắc rồi không cần thiết!"
"Đúng vậy! Em cũng nghĩ như vậy! Hiện tại nhà máy XG đã có thỏa thuận với trường đại học, nhằm có những ưu đãi về sản phẩm cơ hình cho học sinh, như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho học sinh!"
Sở Cao nói.
"Rất tốt! Cậu hãy đi xử lý đi! Thời kỳ đầu tôi sẽ đầu tư năm trăm vạn để xây dựng cửa hàng!"
Tôi nói:
"Mặc dù về tài chính cậu có thể tự chủ chi tiêu, nhưng nhất định phải nhớ kỹ ghi chép cẩn thận! Tôi có thể kiểm tra bất kỳ lúc nào!"
"Cái này là đương nhiên! Ha ha!"
Sở Cao cười nói.
Quả nhiên theo như lời của Sở Cao, con đường phía sau trường đại học đã nhanh chóng được sửa chữa lại, xây dựng thành phố buôn bán, trường học đã xây lên một số gian phòng biến thành cửa hàng bán lẻ, tiến hành công khai gọi thầu.
"Sở Cao, cậu điều tra chưa, lần này phố buôn bán của trường học gọi thầu với tính chất công khai. Đó có phải là một màn kịch, thực chất là chiếu cố những người bên trong không?"
Tôi hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bởi vì hiện tại có rất nhiều cửa hàng nội bộ trong trường học đều chiếu cố cho người nhà của công nhân viên chức.
"Lần này hẳn là cạnh tranh công bằng, em nghe ngóng rồi, lần này trường học chọn hình thức đấu giá công khai, đem cửa hàng ra bán đấu giá, ai trả giá cao thì được!"
Sở Cao nói.
"Ừ!"
Tôi gật đầu:
"Giá đấu giá được quy định khoảng bao nhiêu, Cậu đã nghe qua chưa?"
"Mỗi cái cửa hàng lớn nhỏ đều không giống nhau, nhưng giá đấu giá em đoán chừng ít nhất cũng là hai vạn một thước vuông!"
Sở Cao nói.
"Ý của cậu là sao?"
Tôi hỏi.
"Lão Đại, ý của em là nếu như chúng ta có để dùng tiền mua được một cái là tốt nhất, em thấy thành phố Bắc Kinh là đất sinh phố, không dùng được hai năm thì giá đất tăng lên ít nhất là gấp đôi! Dĩ nhiên, nếu thật sự không có tiền, chúng ta cũng có thể thuê một vị trí từ người đã mua!"
Sở Cao nói.
"Ừ. Giá phòng tăng lên là xu hướng tất nhiên!"
Tôi khen ngợi nói:
"Nếu như chúng ta mua toàn bộ, thì vốn cần đầu tư là bao nhiêu?"
"Toàn bộ? !"
Sở Cao kinh ngạc nói.
"Đúng! Toàn bộ."
Tôi gật đầu.
"Lão Đại! Tốt nhất chúng ta phải có tới năm trăm vạn thì mới có thể mua được toàn bộ!"
Sở Cao dở khóc dở cười nói.
"Ai nói chúng ta chỉ cần có năm trăm vạn? Năm trăm vạn chỉ là tiền đăng kí!"
Tôi nói:
"Chuyện tiền nong cậu không phải lo lắng! Cậu nói xem, tổng cộng cần bao nhiêu tiền!"
"Ách... Lần này trường học đấu giá các cửa hàng có chừng bốn mươi cái, mỗi cái diện tích khoảng hai trăm đến sáu trăm thước vuông. Em nhìn sơ lược thì, tổng diện tích chắc khoảng hai vạn thước vuông, nếu như theo gái đấu giá được quy định mà tính toán thì phải là hai trăm triệu tiền Trung Quốc, nhưng nếu công ty muốn tham gia cạnh tranh, thì ít nhất cũng phải có ba trăm triệu tiền Trung Quốc!"
Sở Cao nói.
"Tốt! Tôi sẽ chuẩn bị năm trăm triệu tiền Trung Quốc đến cho công ty! Hiện tại việc cậu cần làm là, đi làm rõ chi tiết về cuộc đấu giá, sau đó tìm ra một phương án rõ ràng để tiến hành!"
Tôi nói.
"Năm trăm triệu!"
Sở Cao kinh hãi nhìn tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu nói:
"Sở Cao! Thật ra thì năm trăm triệu chả là cái gì, chỉ cần chúng ta làm thật tốt. Tương lai chúng ta hoàn toàn có thể kiếm được hai tỷ năm trăm triệu ấy chứ!"
"Được, lão Đại, em nhất định sẽ cố gắng!"
Sở Cao kích động nói.
Trong nháy mắt đã tới tháng năm .
Tôi vừa đi qua mấy lần các quầy bar gần đó, có đến quán bar của lão Vương ca.
"Lão Vương, lần trước anh tìm cho tôi cô bé kia là người ở đây ư?"
Tôi hỏi.
Không biết tại sao, tôi đối với nàng càng ngày càng không thể quên được. Đây không phải là hiện tượng tốt, tôi phát hiện mình là một người có ham muốn dục vọng rất lớn, tôi không cho phép chính mình quên đi bất kỳ một cô gái nào đã từng quan hệ với tôi, bất luận người đó đang ở đâu. Hơn nữa loại dục vọng này càng ngày càng mãnh liệt!
Với tình huống này, nói đúng là sau này tôi không thể đi chơi kiểu chuyện tình một đêm như thế này, nếu không thì cũng phải đem mấy tiểu thư về nhà, mà như vậy thì Triệu Nhan Nghiên không phải là không thể giết tôi!
"Cái này... Lưu thiếu gia! Lần trước người kia còn là trẻ con, bán đi thì đã nhận tiền rồi, và sẽ không bao giờ tới nữa!"
Vương ca có lệ nói.
Là non thật sự, nhưng là hắn biến mất liễu cô bé kia lần trước địa quái dị cử động, hắn không muốn gây phiền toái cho tôi.
"Trẻ con? !"
Tôi cả kinh.
Đêm đó tôi say quá mức, hành động dường như rất điên cuồng, bạo lực. Không ngờ cô bé kia lại là người chưa có kinh nghiệm (tức lần đầu tiên làm chuyện đó)! Tôi nghĩ đến cảnh cô bế ấy thét đến chói tai một cách đau đớn, thật là đau lòng!
Tại sao tôi lại không phát hiện ra! Nếu là như vậy, thì chẳng khác nào tôi cầm tinh con thú? !
"Có cách nào liên lạc được với nàng không?"
Tôi sâu hít một hơi hỏi.
"Lần trước cô ấy chỉ để lại số điện thoại di động!"
Vương ca nói.
"Cho tôi đi." Tôi quyết định, tôi nhất định phải tìm được nàng, cho nàng một lời giải thích hợp lý. Bất kể nàng đón không chấp nhận, thì tôi cũng không muốn làm cho nàng phải phong trần ở chỗ này.
"Tiểu Tam, cậu đưa số liên lạc của con bé hầu hạ Lưu thiếu gia lần trước tới đây!"
Vương ca căn dặn.
Nghe được chữ "con bé" phát ra từ miệng Vương ca, trong lòng tôi thật sự không thoải mái, nhăn chân mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Nhưng vẻ mặt của tôi cũng không tránh được con mắt của Vương ca, hắn là người như thế, suốt ngày tiếp xúc với mọi tầng lớp trong xã hội, luyện được Hỏa Nhãn Kim Tình có khả năng quan sát, đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
"Sao vậy, Lưu thiếu gia, coi trọng con bé kia… Cô bé kia?"
Vương ca hỏi.
"Cứ coi như thế đi."
Tôi không giải thích.
"Lưu thiếu gia, hãy nghe một lời khuyên của tôi, chuyện này với cô bé kia thật là phức tạp, chúng ta hãy quên đi, để tránh phiền phức không cần thiết!"
Vương ca sắc mặt cổ quái nói.
Tôi gật đầu, cũng không để trong lòng. Phức tạp, ha ha. Ý tứ của Vương ca là gia đình cô bế gặp phải khó khăn gì đó nên mới bắt buộc phải đem đi bán, sợ tôi đi đến thì chỉ đốt tiền.