Ngày thứ hai, từ sáng sớm, Mạnh Thanh Thanh từ sáng sớm đã tới Tập đoàn Thế Kỷ Mới, tôi bảo Giám đốc thị hường hướng dẫn Mạnh Thanh Thanh tiếp cận cách thức bán lẻ PC.
Bởi vì lúc Tập đoàn Thế Kỷ Mới gây dựng, chính là từ cửa hàng phía sau Đại học Thanh Hoa, nên chúng tôi có chia nhỏ thị trường, bán lẻ cho sinh viên, học sinh, mà tôi thường cho Mạnh Thanh Thanh chính là thị trường này.
"Có thật là cho tôi không?"
Mạnh Thanh Thanh cầm lấy giấy chứng nhận quyền sử dụng và tài khoản, có chút khó tin nhìn tôi.
"Ừ, cho cô."
Tôi gật đầu.
"Anh có ý gì vậy, tự nhiên lại mang tới cho tôi một đại lễ."
Mạnh Thanh Thanh nghi ngờ nói.
"Coi như tôi bồi thường cho cô đi."
Tôi thở dài nói.
"Bồi thường! Cái gì, ý của anh là đem những thứ này thanh toán với tôi có phải không?"
Mạnh Thanh Thanh có chút kích động nói:
"Không được! Tôi không nhận, anh muốn trốn tránh trách nhiệm có phải không!"
"Cái gì mà trốn tránh trách nhiệm, tôi không có ý đó!"
Tôi vội vàng cười nói:
"Ý của tôi là, tôi bồi thường cho sự thô bạo đêm hôm đó với cô, chứ không nói là không chịu trách nhiệm!"
"A, thế thì còn được, chứ ai mà thèm sự bồi thường của anh!"
Mạnh Thanh Thanh hừ nói, cất giấy tờ vào trong túi. Một lát sau, đột nhiên có chút do dự hỏi:
"Đúng rồi, cái Tập đoàn Thế Kỷ Mới này rốt cục là của ai? Anh không phải tổng giám đốc, sao có thể nói tặng cho tôi là tặng?"
"Ách... Thật ra tôi có cổ phần."
Tôi giải thích.
"Hóa ra là như vậy, tôi yên tâm rồi, vốn tưởng rằng anh là chủ của nó."
Mạnh Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm nói.
Hiện tại, tôi cũng không hiểu nổi quan hệ giữa tôi và Mạnh Thanh Thanh là như thế nào, nói bạn bè bình thường cũng không phải. Nếu như một nam nhân mà thường xuyên sờ một nữ nhân, nữ nhân kia cũng thường xuyên làm nũng với nam nhân, mà bọn họ có thể là bạn bè, vậy thì tôi và Mạnh Thanh Thanh cũng chỉ là bạn bè.
Đưa Mạnh Thanh Thanh đi, tôi trở lại biệt thự của tôi, bởi vì tôi hôm nay đã đáp ứng các vị lão bà, đó là mang các nàng tới đại lý xe của Lưu Duyệt chọn xe.
Thật ra thì chuyện này chỉ cần Lưu Duyệt là có thể làm xong, nhưng mà các lão bà muốn tôi tham gia, nên tôi không cách nào chối được!
Chuyện học lái xe vốn là chuyện dễ dàng, hơn nữa có Lưu Duyệt làm cố vấn, các nàng rất dễ dàng học xong bằng lái.
Trong thời gian này, các cô cái luôn lên mạng tìm hiểu về xe, trong lòng tất cả đều đã chọn xong, lần này mang tôi cùng đi, chỉ là muốn trưng cầu ý kiến của tôi mà thôi.
Trên thế giới hiện nay, động cơ của xe toàn sử dụng động cơ do Tập đoàn Đông Á sản xuất, động cơ mang nhãn hiệu Hoa Hạ, nhưng mà bề ngoài thì vẫn như trước
Chúng nữ đi mua xe cũng rất có trật tự, chỉ dựa vào thứ tự để mua, cho nên Triệu Nhan Nghiên là người mua đầu tiên.
Mà Triệu Nhan Nghiên không thích xe thể thao, nên chọn một chiếc Volkswagen, tôi cùng Triệu Nhan Nghiên đi lái thử, cảm giác cũng không tệ lắm.
"Lão công, đã lâu rồi chúng ta không ở riêng một mình."
Trên đường thử lái trở về, Triệu Nhan Nghiên thở dài sâu kín nói.
Đúng vậy, kể từ khi ở Bắc Kinh, tôi cùng chúng nữ luôn ở một chỗ, căn bản không có thời gian ở một mình. Xem ra Triệu Nhan Nghiên bắt đầu hoài niệm đoạn thời gian mà tôi theo đuổi nàng rồi.
"Thật xin lỗi, anh sẽ tìm cơ hội, để chúng ta có thế giới riêng"
Tôi có chút đau lòng nhìn Triệu Nhan Nghiên nói.
"Thôi, em chỉ cảm khái một chút mà thôi."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi thương cảm, vội vàng lắc đầu cười nói:
"Thật ra thì bây giờ cũng rất tốt, ít nhất mỗi ngày em cũng có người đi dạo phố cùng, lúc anh không có ở nhà, còn có các chị em nói chuyện."
"Nhan Nghiên, ủy khuất cho em rồi, em lại phải chấp nhận việc anh chia sẻ tình cảm cho người khác."
Tôi cười khổ nói.
"Không có, lão công, thật ra thì em biết, tình yêu của anh với em trước sau không thay đổi. Không có gì là chia sẻ cả, anh đối chị cũng tốt, Lưu Duyệt, Vu Đình các nàng cũng tốt, tình cảm của anh với mỗi người đều là thật lòng !"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Cám ơn em, Nhan Nghiên."
Tôi biết, tình cảm của tôi với Triệu Nhan Nghiên là sâu đậm nhất, nhưng tôi cũng không có cách nào từ bỏ tình cảm của chúng nữ.
"Không có gì, hơn nữa, nếu như không có các chị em, thì buổi tối anh làm em chết mất!"
Triệu Nhan Nghiên nghiêng qua nhìn tôi một cái, có chút ngượng ngùng nói.
"Ha ha!"
Tôi nhất thời nhớ lại, thời gian mà trước khi chúng tôi thi tốt nghiệp cấp , mỗi ngày tôi làm cho Nhan Nghiên không xuống giường được, đi thi mà còn phải vịn vào tôi mới đi nổi. chú Triệu ở một bên phẫn hận nhìn tôi, con gái tao mà thi không đậu, thì mày đẹp mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Kết quả kỳ thi lại chứng minh, điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới học lực của nàng làm cho chú Triệu không biết phải nói gì.
"Có được tất có mất, em cũng muốn có người giúp em."
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói.
"Hắc hắc."
Tôi cười khan nói.
"Mau xuống xe đi, người khác vẫn chờ anh đó, em không thể độc chiếm lấy anh!"
Triệu Nhan Nghiên đẩy tôi một cái nói.
Triệu Nhan Nghiên chọn chiếc Volkswagen, kế tiếp là Trần Vi Nhi, Trần Vi Nhi đối với xe thì không có yêu cầu gì đặc biệt, có thể lái được là được. Nàng nhìn trúng một chiếc xe, nhưng đó lại là xe của nước R sản xuất, cho nên không tính. Sau đó nàng chọn một cái BMW E, đời ba, sản xuất năm .
Hạ Nhu, Vu Đình, Hứa Nhược Vân đều theo đuổi những kiểu xe mang tính thời thượng, xe thể thao đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của các nàng. Nếu như là lúc đầu, tôi còn sợ có người gây bất lợi cho các nàng. Kể từ khi xảy ra chuyện khi đi cùng Đỗ Tiểu Uy, tôi đã điều một đội lính đánh thuê, chuyên môn đi theo bảo vệ các nàng.
... ... ... ...